Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

Thử liền nhé bạn!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Thơ ..........thẩn......

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Yêu và được yêu!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Yêu và được yêu!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Yêu và được yêu!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Yêu và được yêu!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Thay đổi ngay và luôn đi!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Hạnh phúc khi lấy được vợ béo

Tôi cực lực phản đối các tiêu chí và nghi ngờ khả năng thẩm mỹ của các vị giám khảo trong tất cả các kỳ thi hoa hậu, người đẹp của ta gần đây. Tại sao các vị lại thiếu thẩm mỹ đến thế khi trao vương miện cho những người con gái gầy khẳng khiu, cao lêu đêu như một cây sào? Những cô gái mà nếu ở làng tôi thì xin lỗi, ế chồng là cái chắc. Đấy, bằng chứng là cho đến bây giờ, chưa có một cô hoa hậu nào có niềm vinh quang là làm dâu làng tôi! Con gái làng tôi rất đẹp. Lưng to, vai nở, bắp tay bắp chân nổi cuồn cuộn. Nghĩa là, như các cụ làng tôi, “hông to rộng háng mới đáng đồng tiền”. Có thế mới là con gái chứ. Mới xứng đáng là hoa hậu chứ.

Có lẽ trong cuộc đời này, niềm vinh quang lớn nhất đối với tôi là có diễm phúc được đồng hương với một phụ nữ vĩ đại, khổng lồ nhất thế giới, của mọi thời đại. Nàng đáng ngàn lần đưa vào sách kỷ lục Guiness. Nàng không chỉ vào thơ mà còn vào cả nhạc. Bạn đã bao giờ nghe câu “Chị Hai năm tấn quê ở Thái Bình”? Đấy con gái quê tôi đấy. Thế, tôi tự hỏi không tự hào sao được.

Thật lòng, tôi rất khâm phục thi hào Nguyễn Du nhưng không bởi ông có truyện Kiều mà điều tôi kinh phục hơn cả đó là khả năng nhìn nhận, đánh giá về phụ nữ. Khi tả nhan sắc của nàng Thúy Vân ông viết: “Vân xem trang trọng tốt vời. Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang”. Aáy, cứ như lẽ ấy mà suy thì Thúy Vân chắc chắn phải béo. Thật sự béo vì “khuôn trăng đầy đặn”, đã là béo rồi lại còn “nét ngài nở nang” thì quả thật là phải quá béo...vĩ đại. Tôi không biết nàng đẹp vì béo hay chính béo mà nàng đẹp. Vì vậy, thật lòng tôi không hiểu nổi tại sao một nhà thơ mà tôi rất yêu mến và kính trọng lại có câu thơ về mô típ Thúy Vân: “Người đầy đặn, má bầu bánh đúc. Không biết đàn, không biết chi thơ. Đặt mình xuống là quên trời đất. Ngáy thường nhiều hơn những cơn mơ”. Chưa hết, ông còn chê rằng: “Nhà có việc như người ngoài cuộc. Cứ ăn no ngủ kỹ như không. Chẳng hò hẹn, chẳng cần thề thốt. Chẳng yêu đương, em cũng...lấy được chồng.”

Mặc các bố giám khảo với các quan niệm, tiêu chí dở hơi của họ. Mặc cả cái ông nhà thơ hồn vía treo ngược cành cây. Các bạn, xin các bạn hãy tin tôi rằng không có gì hạnh phúc bằng và cũng không có gì sung sướng bằng lấy được vợ béo. Trước hết, xét về góc độ kinh tế. Chính sách một

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Cô gái dance nhạc Tây du ký quá đã!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Chàng nghĩ gì khi nhìn nàng từ phía sau !?

Trên Facebook, một người phụ nữ chia sẻ rằng cô ấy rất thích những tấm ảnh được ai đó chụp trộm từ phía sau. Những bức ảnh sẽ cho cô ấy thấy người chụp đã nhìn mình như thế nào, khi mình không hề "diễn", khi mình đang có một phút giây lơ đễnh giữa cuộc đời... Đọc những lời tâm sự ấy, tôi đoán chắc ngay rằng người phụ nữ ấy đã hơn 35 tuổi. Chồng tôi hỏi: vì sao em biết?

Bởi vì chỉ những người phụ nữ đã thực sự trưởng thành mới biết được giá trị của vẻ đẹp người phụ nữ khi nhìn từ phía sau. Khi ta còn trẻ, khuôn mặt ngời sáng, đôi môi hồng hay khe ngực hun hút là đủ để cánh đàn ông quên đi tất cả.

Nhưng khi người đàn bà đã bắt đầu đứng lâu hơn trước gương, tỉ mỉ đếm những nếp nhăn bên khóe mắt, ấy là khi dù khuôn mặt họ có được khen xinh thì họ cũng không tin nữa. Khi người đàn bà đã sinh ra những đứa con, nuôi chúng lớn lên bằng dòng sữa mẹ, họ bắt đầu chọn những chiếc áo cổ cao, kín đáo.



Và những phụ nữ khi đã đi qua cái thời “xinh” để đến với thời “đẹp”, họ mới thực sự… nguy hiểm.

Thường đàn ông khi đi qua một người phụ nữ thu hút họ, thì sau khi đi qua nhau, họ sẽ tiếp tục quay đầu để nhìn phía sau người phụ nữ ấy. Điều này đã được đúc kết sau rất nhiều ngày tôi ngồi đồng ở quán càphê ngoài trời, quan sát các chàng và các nàng. Đàn ông thích thứ họ nhìn thấy đằng trước và cũng sẽ tò mò nhìn xem thứ đàng sau có... ngon không. Vì vậy, nếu chị em may mắn có một vóc dáng tương đối ưa nhìn hay một khuôn mặt (đã từng) xinh ở đằng trước, thì nên tạo chút bất ngờ ở phía sau lưng.

Một đôi chân thon ẩn hiện bên trong tà váy xẻ sâu lên quá đầu gối. Một bờ lưng trần nuột nà (đến nỗi các chàng phát điên lên với vô số các dấu hỏi: cô ấy có mặc underwear không???) trong khi ở đằng trước thì kín như bưng. Còn nếu đằng trước là một vòng eo thon kín kín hở hở với áo lửng chấm rốn thì ở phía sau, hãy sẵn sàng tặng cho ánh mắt các chàng một bờ mông tròn đầy sức sống.

Tất nhiên, đâu phải phụ nữ nào cũng có 1 thân hình chuẩn để trước sau đều đẹp, trên dưới đều cân.



Nhưng người phụ nữ nào biết mình xấu ở đâu thì đều biết cách để khắc phục điểm xấu ấy. Nếu mặc sơ mi thì cô ấy cài bớt lại một nút áo cho kín kín hở hở. Khoác áo vest vào với chân váy bút chì kiểu công sở thì phía sau cho váy

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Lời hay 06

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Vãi cả Chaien!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Dumbo nhảy con bướm xuân bản đẹp nhất!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

212 MEN ( NAM )

Hiệu: 212 MEN ( NAM ) đã quay trở lại ^^
Thể tích: 7 ml
Giá: 310 k ( giá thị trường 395 K )
- Hương thơm không quá nồng nhưng cũng không dịu, mang đến cho bạn 1 cảm giác Quyến rũ, tinh tế và huyền bí.

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

[Bói vui tí] Tên bạn nói lên điều gì??

Đầu tiên là bảng tính:



1
2
3
4
5
6
7
8
9


A
B
C
D
E
F
G
H
I


J
K
L
M
N
O
P
Q
R


S
T
U
V
W
X
Y
Z




 

Bây giờ bạn lấy họ và tên mình ghép lại với các con số nhá, cách tính cũng đon giản thôi, tính để ra số có một chữ số 1 -> 9.

VD: tên mình là Dam Thi Thanh Thuy, như vậy là: (4+1+4) + (2+8+9) + (2+8+1+5+8) + (2+8+3+7) = 72. 72 tức là 7+2 = 9. Như vậy con số định mệnh của mình là số 9.

Và đây là ý nghĩa của các con số sau khi đã tính toán từ họ tên của bạn đó!

Số 1:
Tượng trưng cho sự hùng mạnh, sự độc lập, sự lãnh đạo. Lập trường vững chắc, ít thay đổi. Số 1 còn tiêu biểu cho sự thông minh, sáng tạo, một ý chí sắc bén, cứng, mạnh, tượng trưng cho nguyên lý căn bản của đời sống.
Số 1 tương đương với viên Phán Quan (The Magiaan) ở bài bói Tarot. Số 1 đồng hóa với Thái Dương Tinh, nguồn gốc của mọi năng lượng. George Washington, Karl Marx, và Napoleon Bonaparte thuộc loại người mang số 1.


Số 2:
Tượng trưng cho sự hòa nhã, ngọt ngào, sẵn sàng giúp đỡ và xã giao khéo léo. Liên hệ với mặt trăng. Tương đương với High Priestess, ái nữ Thổ Tinh, một thiếu nữ đang ngồi tiêu biểu cho quyền năng thiêng liêng, huyền bí và mọi sự bí mật trong cuộc đời đều chỉ khám phá bằng sự thông minh của trí óc và mọi sự hiểu biết đều có sự hỗ trợ của ý chí cương quyết. Cựu ngoại trưởng Henry Kissinger và Jules Verne thuộc loại người số 2.

Số 3:
Tượng trưng cho tình cảm, tài năng đại chúng. Số 3 tiên đoán sự thành công trong các ngành khoa học, kỹ thuật nếu biết dung hòa sự hoạt động với khả năng tinh thần.
Số 3 liên hệ với sao Mộc Tinh (Jupiter). Các nhà bói toán Hy Lạp cho đó là một số hoàn toàn.
Số 3 tương đương với Hoàng Hậu (The Empress) ở bài bói Tarot. Tổng Thống Mỹ Bejamin Franklin and Jonh Wayne đều thuộc loại người mang số 3.

Số 4:
Tượng trưng cho công bình, trách nhiệm và bình yên. Liên hệ với sao Saturne (tử vi gọi là sao La Hầu).
Số 4 tương đương với The Emperor (Hoàng Đế) của bài Tarot, tiêu biểu cho uy quyền tối thượng, nhưng chỉ trong một đại hạn nào đó.


Số 5:
Tượng trưng cho một trực giác thiên bẩm (true intuition), tượng trưng uy quyền thiêng liêng, sự nhanh trí, hoạt động theo cảm hứng, phiêu lưu, gan dạ, sự kết hợp của tinh thần và vật chất.
Số 5 tượng trưng với thần đại tư giáo La Mã (The Hierophant). Liên hệ với sao Mercury. Abraham Lincoln và Adolph Hitler thuộc loại người mang số 5.

Số 6:
Tượng trưng cho sự hòa hợp thẩm mỹ, ổn định quân bình, nhịp nhàng, hy sinh. Số 6 có ý nghĩa quyến rũ, nhịp nhàng cân nhắc, chọn lọc và tự do.
Số 6

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Cua tự tháo càn sau khi thất trận với chim!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

A best warning for life!

Trong tình yêu...ngược đường, ngược nắng, ngược gió...ta chẳng lo sợ.
Chỉ sợ ngược lối sống, ngược suy nghĩ và...ngược yêu thương.

Hạnh phúc là sáng có việc để đi làm, chiều có nơi để về, và nơi ấy có người yêu thương mình ngóng đợi...

Hạnh phúc là tối có bữa cơm nóng để ăn, có tiếng cười rộn rã vang lên trong căn nhà nhỏ...

Người ta kiếm tiền để đảm bảo cho gia đình mình đầm ấm,

Làm việc đến mức mà nhà vắng vẻ lạnh tanh, vợ chồng lục đục, con cái lêu lổng... thì lúc đó, ta biết mình nên dừng lại để giữ cái nào quan trọng.

Hạnh phúc không chỉ ở đích đến, mà còn nằm ở đường đi.

Nếu đi đường quá khổ sở mà đích đến cũng chẳng đạt được thì cái việc đi đó chỉ là vô nghĩa.

Chúng ta, đừng để đến già mới nhận ra: Mình đã lạc đường!

St.

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

[Truyện ngắn] Điểm dừng yêu thương

Vũ nhìn chăm chăm vào cổ tay người yêu mình, rồi liếc từ đầu đến chân anh. Chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tay anh không cân xứng với những thứ đồ còn lại. Quai của nó đã bạc màu, mặt đồng hồ trầy xước nhiều đến mức không thể nhìn rõ đang là mấy giờ. Vũ tò mò, nhưng cô cũng không muốn đặt một câu hỏi vô duyên nên Vũ giả vờ không quan tâm:
- Mấy giờ rồi Phong?

- 9 giờ rồi cơ à, em ăn nhanh đi rồi mình về.

Vũ đoán không sai, rõ ràng là đồng hồ không xem được giờ, bởi Phong phải liếc nhìn lên đồng hồ của quán ăn rồi mới trả lời Vũ, trong khi anh đeo đồng hồ cơ mà. Và dĩ nhiên, đồng hồ là để xem giờ.

...

Quen Phong tại Cafe Nhặt, nơi Vũ chơi ghita. Đêm đó Vũ bắt gặp ánh mắt đượm buồn của Phong, anh nhìn Vũ, nhưng cũng như không phải đang nhìn Vũ. Ánh mắt vô thần, cứ nhìn vào một điểm không chớp, và điểm ấy có Vũ.

Vũ đã đàn và hát bài Dạ khúc. Vũ không biết bài hát ấy buồn đến mức khiến nước mắt của một chàng trai phải rơi xuống. Vũ thấy Phong rơi nước mắt, nhưng rất nhanh, anh quay đi để che giấu sự lạ lùng ấy.

Một lần gặp, hai lần rồi ba lần, hai người quen nhau, trở thành người yêu của nhau. Phong nói anh thích nghe Vũ hát, anh thấy Vũ thật đẹp khi biểu diễn một ca khúc nào đó. Cho dù là thế, Vũ vẫn có cảm giác bất an, giống như Phong chưa bao giờ thuộc về cô, Vũ chưa thật sự chạm được vào thế giới của anh. Phong bí ẩn, quá khứ của anh cũng vậy, Vũ đã cố hỏi về những chuyện đã qua của anh, nhưng Phong chỉ cười - nụ cười mang vẻ khổ sở, đau đớn nên cô không dám hỏi nữa, cô chỉ im lặng bên anh cho qua những tháng ngày bình yên.

...

Thời gian ơi xin người dừng lại

Để khoảnh khắc yêu thương mãi không phai...

Vũ nằm dài trên ghế sopha trong phòng Phong, lắng nghe bài hát cô không biết tên, ca từ có chút sến sẩm.
Vật quen thuộc của Phong đang nằm trên bàn, Vũ ngồi bật dậy, đi đến chỗ có chiếc đồng hồ. Cô cầm nó lên, cố gắng nhìn xem mấy giờ. Nhưng đồng hồ không còn hoạt động nữa.

- Kỳ lạ...

- Em nói cái gì lạ?

Phong từ phòng tắm bước ra, Vũ giật mình đặt vội chiếc đồng hồ xuống rồi quay lại, lúng túng.

- Không có gì đâu ạ.

Phong mỉm cười. Vũ cũng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy run như vừa làm điều gì đó xấu xa.

- Mình đi ăn thôi em.

Phong đi đến chỗ Vũ đang đứng, anh lấy chiếc đồng hồ rồi đeo vào tay như thường lệ. Trong đầu Vũ hiện

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

[Truyện ngắn] Điểm dừng yêu thương

Vũ nhìn chăm chăm vào cổ tay người yêu mình, rồi liếc từ đầu đến chân anh. Chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tay anh không cân xứng với những thứ đồ còn lại. Quai của nó đã bạc màu, mặt đồng hồ trầy xước nhiều đến mức không thể nhìn rõ đang là mấy giờ. Vũ tò mò, nhưng cô cũng không muốn đặt một câu hỏi vô duyên nên Vũ giả vờ không quan tâm:
- Mấy giờ rồi Phong?

- 9 giờ rồi cơ à, em ăn nhanh đi rồi mình về.

Vũ đoán không sai, rõ ràng là đồng hồ không xem được giờ, bởi Phong phải liếc nhìn lên đồng hồ của quán ăn rồi mới trả lời Vũ, trong khi anh đeo đồng hồ cơ mà. Và dĩ nhiên, đồng hồ là để xem giờ.

...

Quen Phong tại Cafe Nhặt, nơi Vũ chơi ghita. Đêm đó Vũ bắt gặp ánh mắt đượm buồn của Phong, anh nhìn Vũ, nhưng cũng như không phải đang nhìn Vũ. Ánh mắt vô thần, cứ nhìn vào một điểm không chớp, và điểm ấy có Vũ.

Vũ đã đàn và hát bài Dạ khúc. Vũ không biết bài hát ấy buồn đến mức khiến nước mắt của một chàng trai phải rơi xuống. Vũ thấy Phong rơi nước mắt, nhưng rất nhanh, anh quay đi để che giấu sự lạ lùng ấy.

Một lần gặp, hai lần rồi ba lần, hai người quen nhau, trở thành người yêu của nhau. Phong nói anh thích nghe Vũ hát, anh thấy Vũ thật đẹp khi biểu diễn một ca khúc nào đó. Cho dù là thế, Vũ vẫn có cảm giác bất an, giống như Phong chưa bao giờ thuộc về cô, Vũ chưa thật sự chạm được vào thế giới của anh. Phong bí ẩn, quá khứ của anh cũng vậy, Vũ đã cố hỏi về những chuyện đã qua của anh, nhưng Phong chỉ cười - nụ cười mang vẻ khổ sở, đau đớn nên cô không dám hỏi nữa, cô chỉ im lặng bên anh cho qua những tháng ngày bình yên.

...

Thời gian ơi xin người dừng lại

Để khoảnh khắc yêu thương mãi không phai...

Vũ nằm dài trên ghế sopha trong phòng Phong, lắng nghe bài hát cô không biết tên, ca từ có chút sến sẩm.
Vật quen thuộc của Phong đang nằm trên bàn, Vũ ngồi bật dậy, đi đến chỗ có chiếc đồng hồ. Cô cầm nó lên, cố gắng nhìn xem mấy giờ. Nhưng đồng hồ không còn hoạt động nữa.

- Kỳ lạ...

- Em nói cái gì lạ?

Phong từ phòng tắm bước ra, Vũ giật mình đặt vội chiếc đồng hồ xuống rồi quay lại, lúng túng.

- Không có gì đâu ạ.

Phong mỉm cười. Vũ cũng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy run như vừa làm điều gì đó xấu xa.

- Mình đi ăn thôi em.

Phong đi đến chỗ Vũ đang đứng, anh lấy chiếc đồng hồ rồi đeo vào tay như thường lệ. Trong đầu Vũ hiện

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

[Truyện ngắn] Điểm dừng yêu thương

Vũ nhìn chăm chăm vào cổ tay người yêu mình, rồi liếc từ đầu đến chân anh. Chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tay anh không cân xứng với những thứ đồ còn lại. Quai của nó đã bạc màu, mặt đồng hồ trầy xước nhiều đến mức không thể nhìn rõ đang là mấy giờ. Vũ tò mò, nhưng cô cũng không muốn đặt một câu hỏi vô duyên nên Vũ giả vờ không quan tâm:
- Mấy giờ rồi Phong?

- 9 giờ rồi cơ à, em ăn nhanh đi rồi mình về.

Vũ đoán không sai, rõ ràng là đồng hồ không xem được giờ, bởi Phong phải liếc nhìn lên đồng hồ của quán ăn rồi mới trả lời Vũ, trong khi anh đeo đồng hồ cơ mà. Và dĩ nhiên, đồng hồ là để xem giờ.

...

Quen Phong tại Cafe Nhặt, nơi Vũ chơi ghita. Đêm đó Vũ bắt gặp ánh mắt đượm buồn của Phong, anh nhìn Vũ, nhưng cũng như không phải đang nhìn Vũ. Ánh mắt vô thần, cứ nhìn vào một điểm không chớp, và điểm ấy có Vũ.

Vũ đã đàn và hát bài Dạ khúc. Vũ không biết bài hát ấy buồn đến mức khiến nước mắt của một chàng trai phải rơi xuống. Vũ thấy Phong rơi nước mắt, nhưng rất nhanh, anh quay đi để che giấu sự lạ lùng ấy.

Một lần gặp, hai lần rồi ba lần, hai người quen nhau, trở thành người yêu của nhau. Phong nói anh thích nghe Vũ hát, anh thấy Vũ thật đẹp khi biểu diễn một ca khúc nào đó. Cho dù là thế, Vũ vẫn có cảm giác bất an, giống như Phong chưa bao giờ thuộc về cô, Vũ chưa thật sự chạm được vào thế giới của anh. Phong bí ẩn, quá khứ của anh cũng vậy, Vũ đã cố hỏi về những chuyện đã qua của anh, nhưng Phong chỉ cười - nụ cười mang vẻ khổ sở, đau đớn nên cô không dám hỏi nữa, cô chỉ im lặng bên anh cho qua những tháng ngày bình yên.

...

Thời gian ơi xin người dừng lại

Để khoảnh khắc yêu thương mãi không phai...

Vũ nằm dài trên ghế sopha trong phòng Phong, lắng nghe bài hát cô không biết tên, ca từ có chút sến sẩm.
Vật quen thuộc của Phong đang nằm trên bàn, Vũ ngồi bật dậy, đi đến chỗ có chiếc đồng hồ. Cô cầm nó lên, cố gắng nhìn xem mấy giờ. Nhưng đồng hồ không còn hoạt động nữa.

- Kỳ lạ...

- Em nói cái gì lạ?

Phong từ phòng tắm bước ra, Vũ giật mình đặt vội chiếc đồng hồ xuống rồi quay lại, lúng túng.

- Không có gì đâu ạ.

Phong mỉm cười. Vũ cũng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy run như vừa làm điều gì đó xấu xa.

- Mình đi ăn thôi em.

Phong đi đến chỗ Vũ đang đứng, anh lấy chiếc đồng hồ rồi đeo vào tay như thường lệ. Trong đầu Vũ hiện

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

[Truyện ngắn] Điểm dừng yêu thương

Vũ nhìn chăm chăm vào cổ tay người yêu mình, rồi liếc từ đầu đến chân anh. Chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tay anh không cân xứng với những thứ đồ còn lại. Quai của nó đã bạc màu, mặt đồng hồ trầy xước nhiều đến mức không thể nhìn rõ đang là mấy giờ. Vũ tò mò, nhưng cô cũng không muốn đặt một câu hỏi vô duyên nên Vũ giả vờ không quan tâm:
- Mấy giờ rồi Phong?

- 9 giờ rồi cơ à, em ăn nhanh đi rồi mình về.

Vũ đoán không sai, rõ ràng là đồng hồ không xem được giờ, bởi Phong phải liếc nhìn lên đồng hồ của quán ăn rồi mới trả lời Vũ, trong khi anh đeo đồng hồ cơ mà. Và dĩ nhiên, đồng hồ là để xem giờ.

...

Quen Phong tại Cafe Nhặt, nơi Vũ chơi ghita. Đêm đó Vũ bắt gặp ánh mắt đượm buồn của Phong, anh nhìn Vũ, nhưng cũng như không phải đang nhìn Vũ. Ánh mắt vô thần, cứ nhìn vào một điểm không chớp, và điểm ấy có Vũ.

Vũ đã đàn và hát bài Dạ khúc. Vũ không biết bài hát ấy buồn đến mức khiến nước mắt của một chàng trai phải rơi xuống. Vũ thấy Phong rơi nước mắt, nhưng rất nhanh, anh quay đi để che giấu sự lạ lùng ấy.

Một lần gặp, hai lần rồi ba lần, hai người quen nhau, trở thành người yêu của nhau. Phong nói anh thích nghe Vũ hát, anh thấy Vũ thật đẹp khi biểu diễn một ca khúc nào đó. Cho dù là thế, Vũ vẫn có cảm giác bất an, giống như Phong chưa bao giờ thuộc về cô, Vũ chưa thật sự chạm được vào thế giới của anh. Phong bí ẩn, quá khứ của anh cũng vậy, Vũ đã cố hỏi về những chuyện đã qua của anh, nhưng Phong chỉ cười - nụ cười mang vẻ khổ sở, đau đớn nên cô không dám hỏi nữa, cô chỉ im lặng bên anh cho qua những tháng ngày bình yên.

...

Thời gian ơi xin người dừng lại

Để khoảnh khắc yêu thương mãi không phai...

Vũ nằm dài trên ghế sopha trong phòng Phong, lắng nghe bài hát cô không biết tên, ca từ có chút sến sẩm.
Vật quen thuộc của Phong đang nằm trên bàn, Vũ ngồi bật dậy, đi đến chỗ có chiếc đồng hồ. Cô cầm nó lên, cố gắng nhìn xem mấy giờ. Nhưng đồng hồ không còn hoạt động nữa.

- Kỳ lạ...

- Em nói cái gì lạ?

Phong từ phòng tắm bước ra, Vũ giật mình đặt vội chiếc đồng hồ xuống rồi quay lại, lúng túng.

- Không có gì đâu ạ.

Phong mỉm cười. Vũ cũng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy run như vừa làm điều gì đó xấu xa.

- Mình đi ăn thôi em.

Phong đi đến chỗ Vũ đang đứng, anh lấy chiếc đồng hồ rồi đeo vào tay như thường lệ. Trong đầu Vũ hiện

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

[Truyện ngắn] Điểm dừng yêu thương

Vũ nhìn chăm chăm vào cổ tay người yêu mình, rồi liếc từ đầu đến chân anh. Chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tay anh không cân xứng với những thứ đồ còn lại. Quai của nó đã bạc màu, mặt đồng hồ trầy xước nhiều đến mức không thể nhìn rõ đang là mấy giờ. Vũ tò mò, nhưng cô cũng không muốn đặt một câu hỏi vô duyên nên Vũ giả vờ không quan tâm:
- Mấy giờ rồi Phong?

- 9 giờ rồi cơ à, em ăn nhanh đi rồi mình về.

Vũ đoán không sai, rõ ràng là đồng hồ không xem được giờ, bởi Phong phải liếc nhìn lên đồng hồ của quán ăn rồi mới trả lời Vũ, trong khi anh đeo đồng hồ cơ mà. Và dĩ nhiên, đồng hồ là để xem giờ.

...

Quen Phong tại Cafe Nhặt, nơi Vũ chơi ghita. Đêm đó Vũ bắt gặp ánh mắt đượm buồn của Phong, anh nhìn Vũ, nhưng cũng như không phải đang nhìn Vũ. Ánh mắt vô thần, cứ nhìn vào một điểm không chớp, và điểm ấy có Vũ.

Vũ đã đàn và hát bài Dạ khúc. Vũ không biết bài hát ấy buồn đến mức khiến nước mắt của một chàng trai phải rơi xuống. Vũ thấy Phong rơi nước mắt, nhưng rất nhanh, anh quay đi để che giấu sự lạ lùng ấy.

Một lần gặp, hai lần rồi ba lần, hai người quen nhau, trở thành người yêu của nhau. Phong nói anh thích nghe Vũ hát, anh thấy Vũ thật đẹp khi biểu diễn một ca khúc nào đó. Cho dù là thế, Vũ vẫn có cảm giác bất an, giống như Phong chưa bao giờ thuộc về cô, Vũ chưa thật sự chạm được vào thế giới của anh. Phong bí ẩn, quá khứ của anh cũng vậy, Vũ đã cố hỏi về những chuyện đã qua của anh, nhưng Phong chỉ cười - nụ cười mang vẻ khổ sở, đau đớn nên cô không dám hỏi nữa, cô chỉ im lặng bên anh cho qua những tháng ngày bình yên.

...

Thời gian ơi xin người dừng lại

Để khoảnh khắc yêu thương mãi không phai...

Vũ nằm dài trên ghế sopha trong phòng Phong, lắng nghe bài hát cô không biết tên, ca từ có chút sến sẩm.
Vật quen thuộc của Phong đang nằm trên bàn, Vũ ngồi bật dậy, đi đến chỗ có chiếc đồng hồ. Cô cầm nó lên, cố gắng nhìn xem mấy giờ. Nhưng đồng hồ không còn hoạt động nữa.

- Kỳ lạ...

- Em nói cái gì lạ?

Phong từ phòng tắm bước ra, Vũ giật mình đặt vội chiếc đồng hồ xuống rồi quay lại, lúng túng.

- Không có gì đâu ạ.

Phong mỉm cười. Vũ cũng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy run như vừa làm điều gì đó xấu xa.

- Mình đi ăn thôi em.

Phong đi đến chỗ Vũ đang đứng, anh lấy chiếc đồng hồ rồi đeo vào tay như thường lệ. Trong đầu Vũ hiện

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Shopping Cart

[tcp_shopping_cart]

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Shopping Cart

[tcp_shopping_cart]

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Shopping Cart

[tcp_shopping_cart]

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Shopping Cart

[tcp_shopping_cart]

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

[Truyện ngắn] Điểm dừng yêu thương

Vũ nhìn chăm chăm vào cổ tay người yêu mình, rồi liếc từ đầu đến chân anh. Chiếc đồng hồ cũ kỹ trên tay anh không cân xứng với những thứ đồ còn lại. Quai của nó đã bạc màu, mặt đồng hồ trầy xước nhiều đến mức không thể nhìn rõ đang là mấy giờ. Vũ tò mò, nhưng cô cũng không muốn đặt một câu hỏi vô duyên nên Vũ giả vờ không quan tâm:
- Mấy giờ rồi Phong?

- 9 giờ rồi cơ à, em ăn nhanh đi rồi mình về.

Vũ đoán không sai, rõ ràng là đồng hồ không xem được giờ, bởi Phong phải liếc nhìn lên đồng hồ của quán ăn rồi mới trả lời Vũ, trong khi anh đeo đồng hồ cơ mà. Và dĩ nhiên, đồng hồ là để xem giờ.

...

Quen Phong tại Cafe Nhặt, nơi Vũ chơi ghita. Đêm đó Vũ bắt gặp ánh mắt đượm buồn của Phong, anh nhìn Vũ, nhưng cũng như không phải đang nhìn Vũ. Ánh mắt vô thần, cứ nhìn vào một điểm không chớp, và điểm ấy có Vũ.

Vũ đã đàn và hát bài Dạ khúc. Vũ không biết bài hát ấy buồn đến mức khiến nước mắt của một chàng trai phải rơi xuống. Vũ thấy Phong rơi nước mắt, nhưng rất nhanh, anh quay đi để che giấu sự lạ lùng ấy.

Một lần gặp, hai lần rồi ba lần, hai người quen nhau, trở thành người yêu của nhau. Phong nói anh thích nghe Vũ hát, anh thấy Vũ thật đẹp khi biểu diễn một ca khúc nào đó. Cho dù là thế, Vũ vẫn có cảm giác bất an, giống như Phong chưa bao giờ thuộc về cô, Vũ chưa thật sự chạm được vào thế giới của anh. Phong bí ẩn, quá khứ của anh cũng vậy, Vũ đã cố hỏi về những chuyện đã qua của anh, nhưng Phong chỉ cười - nụ cười mang vẻ khổ sở, đau đớn nên cô không dám hỏi nữa, cô chỉ im lặng bên anh cho qua những tháng ngày bình yên.

...

Thời gian ơi xin người dừng lại

Để khoảnh khắc yêu thương mãi không phai...

Vũ nằm dài trên ghế sopha trong phòng Phong, lắng nghe bài hát cô không biết tên, ca từ có chút sến sẩm.
Vật quen thuộc của Phong đang nằm trên bàn, Vũ ngồi bật dậy, đi đến chỗ có chiếc đồng hồ. Cô cầm nó lên, cố gắng nhìn xem mấy giờ. Nhưng đồng hồ không còn hoạt động nữa.

- Kỳ lạ...

- Em nói cái gì lạ?

Phong từ phòng tắm bước ra, Vũ giật mình đặt vội chiếc đồng hồ xuống rồi quay lại, lúng túng.

- Không có gì đâu ạ.

Phong mỉm cười. Vũ cũng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy run như vừa làm điều gì đó xấu xa.

- Mình đi ăn thôi em.

Phong đi đến chỗ Vũ đang đứng, anh lấy chiếc đồng hồ rồi đeo vào tay như thường lệ. Trong đầu Vũ hiện

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa

Em có thể tự lừa phỉnh mình trong những trang thơ
rằng: em hôm nay đã khác
chẳng còn là cô bé của hôm qua
mà yêu Người tha thiết...

Nhưng em không thể tự lừa dối mình
rằng: tình yêu dành cho người đàn ông trong em không còn nữa
kể từ ngày Người bỏ em đi
Vì em tin không phải nỗi đau nào cũng làm cho người ta gục ngã
Không có nỗi đau nào buốt giá mãi trái tim

Có thể trong những lúc lặng im
là phút giây em nhớ tới Người
Những nỗi nhớ vu vơ, hiền hòa, bất chợt...
rồi cũng tan thôi...

Người ta vẫn hỏi em rằng sao có thể viết nhiều đến thế
những vần thơ ấp ủ trao Người
dẫu Người đã từng vung tay đẩy niềm tin em về chân trời xa lắc
nếu cứ để cho cuộc đời phó mặc
Liệu có bao giờ
Em và Người trút bỏ những phong ba ???

Người ta vẫn nói rằng tình yêu em cao thượng vị tha
có thể lắm chứ
Vì em chỉ muốn nhìn thấy nụ cười Người thắp nở trên môi
( như ngày xưa có lần Người từng cười với em như thế )
Vì em muốn nhìn thấy đôi mắt Người sẽ ánh màu hạnh phúc
( như thủa nào mình còn ở bên nhau )

Nếu trên đời này chiếc lá cũng biết đau
Thì cũng có lúc sóng lòng em cồn cào xô bờ biển rộng
Chiều cuối đông...
những chiếc lá bơ vơ cuối cùng còn xót lại
cũng bon chen nhau kiếm tìm hơi ấm
Riêng em
tại sao không?

Người bước đi và mang theo một tình yêu một thời em ấp ủ
Người buông tay chấp nhận những đớn đau
Dấu vẫn biết phía cuối con đường em và Người chẳng thể hợp giao nhau
Thì Người ơi , hãy nhớ
Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa.....

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa

Em có thể tự lừa phỉnh mình trong những trang thơ
rằng: em hôm nay đã khác
chẳng còn là cô bé của hôm qua
mà yêu Người tha thiết...

Nhưng em không thể tự lừa dối mình
rằng: tình yêu dành cho người đàn ông trong em không còn nữa
kể từ ngày Người bỏ em đi
Vì em tin không phải nỗi đau nào cũng làm cho người ta gục ngã
Không có nỗi đau nào buốt giá mãi trái tim

Có thể trong những lúc lặng im
là phút giây em nhớ tới Người
Những nỗi nhớ vu vơ, hiền hòa, bất chợt...
rồi cũng tan thôi...

Người ta vẫn hỏi em rằng sao có thể viết nhiều đến thế
những vần thơ ấp ủ trao Người
dẫu Người đã từng vung tay đẩy niềm tin em về chân trời xa lắc
nếu cứ để cho cuộc đời phó mặc
Liệu có bao giờ
Em và Người trút bỏ những phong ba ???

Người ta vẫn nói rằng tình yêu em cao thượng vị tha
có thể lắm chứ
Vì em chỉ muốn nhìn thấy nụ cười Người thắp nở trên môi
( như ngày xưa có lần Người từng cười với em như thế )
Vì em muốn nhìn thấy đôi mắt Người sẽ ánh màu hạnh phúc
( như thủa nào mình còn ở bên nhau )

Nếu trên đời này chiếc lá cũng biết đau
Thì cũng có lúc sóng lòng em cồn cào xô bờ biển rộng
Chiều cuối đông...
những chiếc lá bơ vơ cuối cùng còn xót lại
cũng bon chen nhau kiếm tìm hơi ấm
Riêng em
tại sao không?

Người bước đi và mang theo một tình yêu một thời em ấp ủ
Người buông tay chấp nhận những đớn đau
Dấu vẫn biết phía cuối con đường em và Người chẳng thể hợp giao nhau
Thì Người ơi , hãy nhớ
Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa.....

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa

Em có thể tự lừa phỉnh mình trong những trang thơ
rằng: em hôm nay đã khác
chẳng còn là cô bé của hôm qua
mà yêu Người tha thiết...

Nhưng em không thể tự lừa dối mình
rằng: tình yêu dành cho người đàn ông trong em không còn nữa
kể từ ngày Người bỏ em đi
Vì em tin không phải nỗi đau nào cũng làm cho người ta gục ngã
Không có nỗi đau nào buốt giá mãi trái tim

Có thể trong những lúc lặng im
là phút giây em nhớ tới Người
Những nỗi nhớ vu vơ, hiền hòa, bất chợt...
rồi cũng tan thôi...

Người ta vẫn hỏi em rằng sao có thể viết nhiều đến thế
những vần thơ ấp ủ trao Người
dẫu Người đã từng vung tay đẩy niềm tin em về chân trời xa lắc
nếu cứ để cho cuộc đời phó mặc
Liệu có bao giờ
Em và Người trút bỏ những phong ba ???

Người ta vẫn nói rằng tình yêu em cao thượng vị tha
có thể lắm chứ
Vì em chỉ muốn nhìn thấy nụ cười Người thắp nở trên môi
( như ngày xưa có lần Người từng cười với em như thế )
Vì em muốn nhìn thấy đôi mắt Người sẽ ánh màu hạnh phúc
( như thủa nào mình còn ở bên nhau )

Nếu trên đời này chiếc lá cũng biết đau
Thì cũng có lúc sóng lòng em cồn cào xô bờ biển rộng
Chiều cuối đông...
những chiếc lá bơ vơ cuối cùng còn xót lại
cũng bon chen nhau kiếm tìm hơi ấm
Riêng em
tại sao không?

Người bước đi và mang theo một tình yêu một thời em ấp ủ
Người buông tay chấp nhận những đớn đau
Dấu vẫn biết phía cuối con đường em và Người chẳng thể hợp giao nhau
Thì Người ơi , hãy nhớ
Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa.....

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa

Em có thể tự lừa phỉnh mình trong những trang thơ
rằng: em hôm nay đã khác
chẳng còn là cô bé của hôm qua
mà yêu Người tha thiết...

Nhưng em không thể tự lừa dối mình
rằng: tình yêu dành cho người đàn ông trong em không còn nữa
kể từ ngày Người bỏ em đi
Vì em tin không phải nỗi đau nào cũng làm cho người ta gục ngã
Không có nỗi đau nào buốt giá mãi trái tim

Có thể trong những lúc lặng im
là phút giây em nhớ tới Người
Những nỗi nhớ vu vơ, hiền hòa, bất chợt...
rồi cũng tan thôi...

Người ta vẫn hỏi em rằng sao có thể viết nhiều đến thế
những vần thơ ấp ủ trao Người
dẫu Người đã từng vung tay đẩy niềm tin em về chân trời xa lắc
nếu cứ để cho cuộc đời phó mặc
Liệu có bao giờ
Em và Người trút bỏ những phong ba ???

Người ta vẫn nói rằng tình yêu em cao thượng vị tha
có thể lắm chứ
Vì em chỉ muốn nhìn thấy nụ cười Người thắp nở trên môi
( như ngày xưa có lần Người từng cười với em như thế )
Vì em muốn nhìn thấy đôi mắt Người sẽ ánh màu hạnh phúc
( như thủa nào mình còn ở bên nhau )

Nếu trên đời này chiếc lá cũng biết đau
Thì cũng có lúc sóng lòng em cồn cào xô bờ biển rộng
Chiều cuối đông...
những chiếc lá bơ vơ cuối cùng còn xót lại
cũng bon chen nhau kiếm tìm hơi ấm
Riêng em
tại sao không?

Người bước đi và mang theo một tình yêu một thời em ấp ủ
Người buông tay chấp nhận những đớn đau
Dấu vẫn biết phía cuối con đường em và Người chẳng thể hợp giao nhau
Thì Người ơi , hãy nhớ
Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa.....

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa

Em có thể tự lừa phỉnh mình trong những trang thơ
rằng: em hôm nay đã khác
chẳng còn là cô bé của hôm qua
mà yêu Người tha thiết...

Nhưng em không thể tự lừa dối mình
rằng: tình yêu dành cho người đàn ông trong em không còn nữa
kể từ ngày Người bỏ em đi
Vì em tin không phải nỗi đau nào cũng làm cho người ta gục ngã
Không có nỗi đau nào buốt giá mãi trái tim

Có thể trong những lúc lặng im
là phút giây em nhớ tới Người
Những nỗi nhớ vu vơ, hiền hòa, bất chợt...
rồi cũng tan thôi...

Người ta vẫn hỏi em rằng sao có thể viết nhiều đến thế
những vần thơ ấp ủ trao Người
dẫu Người đã từng vung tay đẩy niềm tin em về chân trời xa lắc
nếu cứ để cho cuộc đời phó mặc
Liệu có bao giờ
Em và Người trút bỏ những phong ba ???

Người ta vẫn nói rằng tình yêu em cao thượng vị tha
có thể lắm chứ
Vì em chỉ muốn nhìn thấy nụ cười Người thắp nở trên môi
( như ngày xưa có lần Người từng cười với em như thế )
Vì em muốn nhìn thấy đôi mắt Người sẽ ánh màu hạnh phúc
( như thủa nào mình còn ở bên nhau )

Nếu trên đời này chiếc lá cũng biết đau
Thì cũng có lúc sóng lòng em cồn cào xô bờ biển rộng
Chiều cuối đông...
những chiếc lá bơ vơ cuối cùng còn xót lại
cũng bon chen nhau kiếm tìm hơi ấm
Riêng em
tại sao không?

Người bước đi và mang theo một tình yêu một thời em ấp ủ
Người buông tay chấp nhận những đớn đau
Dấu vẫn biết phía cuối con đường em và Người chẳng thể hợp giao nhau
Thì Người ơi , hãy nhớ
Chớ bao giờ để mất nụ cười xưa.....

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

Ngủ Nude - Tại sao không nhỉ!

Ngủ nude là một trong những cách giải phóng sự ràng buộc của cơ thể, mang lại cho bạn cảm giác dễ chịu, thúc đẩy việc tiết tuyến mồ hôi, lợi cho sự bài tiết và tái sinh da, cũng như việc tăng cường khả năng thích ứng và năng lực miễn dịch của cơ thể.

Giảm béo

Đêm về, làn da sẽ tiết và tản ra một số chất. Lúc này, nếu mặc quần áo đi ngủ, bạn đã vô tình cản trở sự bay hơi của mồ hôi và sự hô hấp bình thường của da, không tốt cho vòng tuần hoàn máu.
Ngủ nude khiến cuộc sống hôn nhân hạnh phúc hơn

Nghiên cứu mới đây của các nhà khoa học Mỹ đã chỉ ra, cách tốt nhất để gìn giữ một cuộc hôn nhân hạnh phúc là... ngủ nude. Theo đó, những người không mặc gì trên giường khi đi ngủ sẽ cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống của mình và người bạn đời hơn là khi mặc đồ.

Nếu chị em thường xuyên nằm ngủ nude bên cạnh 1 nửa của mình thì chắc chắn những tiếp xúc ngoài da sẽ thúc đẩy quá trình sản sinh hormone hạnh phúc oxytocin. Điều này sẽ giúp chị em cảm thấy hào hứng hơn với chuyện “yêu”. Trong cuộc giao ban, bạn sẽ không chỉ khiến bạn tình của mình hài lòng mà bản thân cũng dễ dàng đạt được khoái cảm hơn.



Thoải mái

Ngủ nude là một trong những cách giải phóng sự ràng buộc của cơ thể, mang lại cho bạn cảm giác dễ chịu, thúc đẩy việc tiết tuyến mồ hôi, lợi cho sự bài tiết và tái sinh da, cũng như việc tăng cường khả năng thích ứng và năng lực miễn dịch của cơ thể.
Giảm đau hiệu quả

Khi bạn ngủ nude các cơ bắp có thể được hoàn toàn thư giãn và hệ thống thần kinh cũng có thể được điều chỉnh một cách tích cực hơn. Đồng thời, việc ngủ nude còn giúp tăng cường lưu thông máu và cải thiện táo bón mãn tính, tiêu chảy mãn tính, đau lưng và đau đầu.
Giảm căng thẳng

Ngủ nude có tác dụng cực tốt trong việc điều trị chứng căng thẳng, rối loạn thần kinh, đặc biệt là căng thẳng hệ thống thần kinh nội tạng. Bên cạnh đó, ngủ nude còn thúc đẩy vòng tuần hoàn máu, khiến bệnh táo bón, tiêu chảy mãn tính, đau bụng, đau đầu được cải thiện rõ rệt.



Tăng khả năng miễn dịch

Chính sự bài tiết mồ hôi, tái tạo làn da và tâm trạng khoan khoái trong khi ngủ nude giúp cơ thể chúng ta điều tiết được hệ thần kinh và tăng cường khả năng miễn dịch rất tốt.

Mặc dù ngủ nude có khá nhiều lợi ích nhất là đối với phụ nữ nhưng không phải ai cũng có thể thích hợp với kiểu ngủ khác lạ này. Nếu bạn là người nhạy cảm với hạt bụi và các con

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Ngủ Nude - Tại sao không nhỉ!

Ngủ nude là một trong những cách giải phóng sự ràng buộc của cơ thể, mang lại cho bạn cảm giác dễ chịu, thúc đẩy việc tiết tuyến mồ hôi, lợi cho sự bài tiết và tái sinh da, cũng như việc tăng cường khả năng thích ứng và năng lực miễn dịch của cơ thể.

Giảm béo

Đêm về, làn da sẽ tiết và tản ra một số chất. Lúc này, nếu mặc quần áo đi ngủ, bạn đã vô tình cản trở sự bay hơi của mồ hôi và sự hô hấp bình thường của da, không tốt cho vòng tuần hoàn máu.
Ngủ nude khiến cuộc sống hôn nhân hạnh phúc hơn

Nghiên cứu mới đây của các nhà khoa học Mỹ đã chỉ ra, cách tốt nhất để gìn giữ một cuộc hôn nhân hạnh phúc là... ngủ nude. Theo đó, những người không mặc gì trên giường khi đi ngủ sẽ cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống của mình và người bạn đời hơn là khi mặc đồ.

Nếu chị em thường xuyên nằm ngủ nude bên cạnh 1 nửa của mình thì chắc chắn những tiếp xúc ngoài da sẽ thúc đẩy quá trình sản sinh hormone hạnh phúc oxytocin. Điều này sẽ giúp chị em cảm thấy hào hứng hơn với chuyện “yêu”. Trong cuộc giao ban, bạn sẽ không chỉ khiến bạn tình của mình hài lòng mà bản thân cũng dễ dàng đạt được khoái cảm hơn.



Thoải mái

Ngủ nude là một trong những cách giải phóng sự ràng buộc của cơ thể, mang lại cho bạn cảm giác dễ chịu, thúc đẩy việc tiết tuyến mồ hôi, lợi cho sự bài tiết và tái sinh da, cũng như việc tăng cường khả năng thích ứng và năng lực miễn dịch của cơ thể.
Giảm đau hiệu quả

Khi bạn ngủ nude các cơ bắp có thể được hoàn toàn thư giãn và hệ thống thần kinh cũng có thể được điều chỉnh một cách tích cực hơn. Đồng thời, việc ngủ nude còn giúp tăng cường lưu thông máu và cải thiện táo bón mãn tính, tiêu chảy mãn tính, đau lưng và đau đầu.
Giảm căng thẳng

Ngủ nude có tác dụng cực tốt trong việc điều trị chứng căng thẳng, rối loạn thần kinh, đặc biệt là căng thẳng hệ thống thần kinh nội tạng. Bên cạnh đó, ngủ nude còn thúc đẩy vòng tuần hoàn máu, khiến bệnh táo bón, tiêu chảy mãn tính, đau bụng, đau đầu được cải thiện rõ rệt.



Tăng khả năng miễn dịch

Chính sự bài tiết mồ hôi, tái tạo làn da và tâm trạng khoan khoái trong khi ngủ nude giúp cơ thể chúng ta điều tiết được hệ thần kinh và tăng cường khả năng miễn dịch rất tốt.

Mặc dù ngủ nude có khá nhiều lợi ích nhất là đối với phụ nữ nhưng không phải ai cũng có thể thích hợp với kiểu ngủ khác lạ này. Nếu bạn là người nhạy cảm với hạt bụi và các con

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Nàng chân ngắn - Thì đã sao?

Đôi khi chân ngắn lại rất có lợi, thậm chí đánh bật luôn cả những chân dài, bạn tin không?

Bạn tự ti vì đôi chân không được dài lắm của mình? Bạn chưa bao giờ hài lòng về chiều cao ngước lên chẳng bao giờ bằng ai và luôn than phiền về điều đó? Bạn cau có vì mang biệt danh "nấm lùn" suốt từ thời còn đi học? Vậy nghĩa là bạn chưa biết những lợi thế từ đôi chân ngắn của mình rồi, nó đánh bật các cô gái chân dài và những người xung quanh ở những điểm bạn không ngờ tới đấy!



1. Chỗ ngồi hoàn hảo

Không bao giờ chịu cảnh bàn chân vô tình bị "chìa" ra khỏi chỗ kê chân trên máy bay, hay rất ít khi phải loay hoay để tìm một tư thế ngồi thoải mái mà không cần bận tâm xem chân nên đặt ở đâu chính là lợi thế đầu tiên nhé!

2. Được ga lăng mọi lúc mọi nơi

Hãy tưởng tượng nhé, nếu là một quý cô chân dài thì bạn có sẽ đem lòng hâm mộ một chàng trai sẵn sàng nhường ghế phía trước cho mình và tình nguyện ra sau ngồi hay không? Cứ cho là anh ấy tự ti vì thấp hơn bạn đi, nhưng vô tình bạn cũng thấy anh ta hấp dẫn vì quá ga-lăng đấy nhỉ?

3. "Chân dài tốn vải"

Người ta vẫn thường đùa nhau chân dài thì tốn vải, và có vẻ như điều này không hoàn toàn vô lý nhỉ? Với một chiều cao khiêm tốn, bạn hoàn toàn có thể mua sắm ở cả khu Petite (bán quần áo cỡ nhỏ) lẫn khu mua sắm thông thường. Đồng nghĩa với việc bạn sẽ thỏa thích mua sắm với rất nhiều sự lựa chọn, và được thử qua rất nhiều loại quần áo phù hợp với vóc dáng của mình. Ai bảo chân ngắn không thể mặc đẹp?

4. Quần áo trẻ em, tại sao không?

Có một sự thật là có rất nhiều bạn mê mẩn những mẫu quần áo ngoại, tuy dành cho trẻ em kiểu dáng rất đẹp nhưng tiếc hùi hụi vì không thể mặc vừa. Nhưng với những cô nàng chân ngắn thì không hẳn thế nhé! Vì size lớn của những món đồ ấy tuy dành cho trẻ em ở nước ngoài nhưng vẫn có rất nhiều "nấm lùn" mặc vừa. Nào, đã đủ sức để đánh bật các chân dài chưa?


5. Trở nên trendy hơn

Chúng ta chỉ xắn ống tay áo và ống quần để nó trở nên ngắn hơn chứ không thể làm nó dài ra được. Thế nên, chân ngắn có cơ hội để trở nên trendy hơn khi biến tấu với các loại quần áo so với "cao kều".




6. Nói không với "đôi đũa lệch"

Là con gái thì chẳng bao giờ bạn phải lo lắng mình sẽ... cao hơn người yêu cả. Chưa kể đến chân ngắn khiến bạn trông nhỏ bé hơn, điều

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Nàng chân ngắn - thì đã sao?

Đôi khi chân ngắn lại rất có lợi, thậm chí đánh bật luôn cả những chân dài, bạn tin không?

Bạn tự ti vì đôi chân không được dài lắm của mình? Bạn chưa bao giờ hài lòng về chiều cao ngước lên chẳng bao giờ bằng ai và luôn than phiền về điều đó? Bạn cau có vì mang biệt danh "nấm lùn" suốt từ thời còn đi học? Vậy nghĩa là bạn chưa biết những lợi thế từ đôi chân ngắn của mình rồi, nó đánh bật các cô gái chân dài và những người xung quanh ở những điểm bạn không ngờ tới đấy!
1. CHỔ NGỒI HOÀN HẢO

Không bao giờ chịu cảnh bàn chân vô tình bị "chìa" ra khỏi chỗ kê chân trên máy bay, hay rất ít khi phải loay hoay để tìm một tư thế ngồi thoải mái mà không cần bận tâm xem chân nên đặt ở đâu chính là lợi thế đầu tiên nhé!
2. ĐƯỢC GALANG MỌI LÚC MỌI NƠI

Hãy tưởng tượng nhé, nếu là một quý cô chân dài thì bạn có sẽ đem lòng hâm mộ một chàng trai sẵn sàng nhường ghế phía trước cho mình và tình nguyện ra sau ngồi hay không? Cứ cho là anh ấy tự ti vì thấp hơn bạn đi, nhưng vô tình bạn cũng thấy anh ta hấp dẫn vì quá ga-lăng đấy nhỉ?
3. "CHÂN DÀI TỐN VẢI"

Người ta vẫn thường đùa nhau chân dài thì tốn vải, và có vẻ như điều này không hoàn toàn vô lý nhỉ? Với một chiều cao khiêm tốn, bạn hoàn toàn có thể mua sắm ở cả khu Petite (bán quần áo cỡ nhỏ) lẫn khu mua sắm thông thường. Đồng nghĩa với việc bạn sẽ thỏa thích mua sắm với rất nhiều sự lựa chọn, và được thử qua rất nhiều loại quần áo phù hợp với vóc dáng của mình. Ai bảo chân ngắn không thể mặc đẹp?


4. Quần áo trẻ em, tại sao không?
Có một sự thật là có rất nhiều bạn mê mẩn những mẫu quần áo ngoại, tuy dành cho trẻ em kiểu dáng rất đẹp nhưng tiếc hùi hụi vì không thể mặc vừa. Nhưng với những cô nàng chân ngắn thì không hẳn thế nhé! Vì size lớn của những món đồ ấy tuy dành cho trẻ em ở nước ngoài nhưng vẫn có rất nhiều "nấm lùn" mặc vừa. Nào, đã đủ sức để đánh bật các chân dài chưa?

5. Trở nên trendy hơn
Chúng ta chỉ xắn ống tay áo và ống quần để nó trở nên ngắn hơn chứ không thể làm nó dài ra được. Thế nên, chân ngắn có cơ hội để trở nên trendy hơn khi biến tấu với các loại quần áo so với "cao kều".
6. Nói không với "đôi đũa lệch"
Là con gái thì chẳng bao giờ bạn phải lo lắng mình sẽ... cao hơn người yêu cả. Chưa kể đến chân ngắn khiến bạn trông nhỏ bé hơn, điều này

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2014

Ai đang nhớ gấu cũ miễn nghe nha!



Người Yêu Cũ - Khởi My

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Ai biểu Nô tài lanh..

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

[Clip vui] Hiểu lầm tai hại

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Yêu và được yêu!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn thành danh ở mỹ, tháng nào cũng gởi cho bà $200.
Hết xuân này đến xuân kia, cô luôn viện cớ này đến cớ kia không về thăm bà. Đến khi người mẹ mất, cô về làm đám tang thật to nhưng tuyệt nhiên cô không hề rơi 1 giọt nước mắt. Đến khi cô mở chiếc rương mà bà luôn để đầu giường thì cô chạy tới ôm quan tài mẹ hét như điên " Mẹ, mẹ...mẹ ơi".
Thì ra những tờ Đô la mới toanh được gói kỹ cùng với những tờ giấy đã úa vàng được dán với tấm hình cô con gái lớn mới lọt lòng "Tiền nhiều quá mẹ xài không hết con à,mẹ nhớ con lắm,mỗi lần nghe tiếng Ông đa (Honda) là mẹ chạy ra, nhưng lần nào cũng không phải là con. Số tiền này mẹ để lại cho con, để dành phòng khi ốm đau nha con".


Cô đã có tất cả  "1 người phụ nữ thành đạt, giàu có, danh vọng, chồng đẹp, con ngoan" Nhưng cô đã mất đi 1 điều vô cùng thiêng liêng: Mẹ !
Đừng bao giờ thể hiện tình cảm khi đã quá muộn, bạn nhé!

I love mom!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Cung Cấp Sỉ Và Lẻ Thịt Gà Công Nghiệp

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

8 CÂU NÓI TUYỆT VỜI NHẤT TRÊN THẾ GIỚI (NÊN ĐỌC).

1. "Đừng bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác, bởi vì bạn có thể giành chiến thắng, nhưng hậu quả là bạn chắc chắn sẽ mất đi người đó trong suốt cuộc đời của bạn.” - (Shakespeare).


2. "Thế giới phải chìm đắm trong đau khổ không phải vì tội ác của những kẻ xấu, mà là vì sự im lặng của những người tốt". - (Napoleon).

3. "Tôi rất biết ơn tất cả những người đã nói KHÔNG với tôi. Nhờ vậy mà tôi biết cách tự mình giải quyết sự việc." - (Einstein).

4. "Nếu tình bạn là điểm yếu lớn nhất của bạn, thì bạn chính là người mạnh mẽ nhất trên thế giới." - (Abraham Lincoln).

5. "Một người tươi cười không có nghĩa là họ không có nỗi buồn. Điều đó có nghĩa là họ có khả năng đối phó với nỗi buồn đó.” - (Shakespeare).

6. "Cơ hội giống như bình minh, nếu bạn chờ đợi quá lâu, bạn có thể bỏ lỡ nó". - (William Arthur).

7. "Khi bạn ở ngoài sáng, tất cả mọi thứ đều theo bạn, nhưng khi bạn bước vào bóng tối, ngay cả cái bóng của bạn cũng không đi theo bạn nữa." - (Hitler).

8. “Đồng tiền luôn phát ra âm thanh. Nhưng tờ tiền thì luôn im lặng. Vì vậy, khi giá trị của bạn tăng lên, thì hãy luôn luôn giữ yên lặng.” - - (Shakespeare).

-Focus-

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

8 CÂU NÓI TUYỆT VỜI NHẤT TRÊN THẾ GIỚI (NÊN ĐỌC).

1. "Đừng bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác, bởi vì bạn có thể giành chiến thắng, nhưng hậu quả là bạn chắc chắn sẽ mất đi người đó trong suốt cuộc đời của bạn.” - (Shakespeare).


2. "Thế giới phải chìm đắm trong đau khổ không phải vì tội ác của những kẻ xấu, mà là vì sự im lặng của những người tốt". - (Napoleon).

3. "Tôi rất biết ơn tất cả những người đã nói KHÔNG với tôi. Nhờ vậy mà tôi biết cách tự mình giải quyết sự việc." - (Einstein).

4. "Nếu tình bạn là điểm yếu lớn nhất của bạn, thì bạn chính là người mạnh mẽ nhất trên thế giới." - (Abraham Lincoln).

5. "Một người tươi cười không có nghĩa là họ không có nỗi buồn. Điều đó có nghĩa là họ có khả năng đối phó với nỗi buồn đó.” - (Shakespeare).

6. "Cơ hội giống như bình minh, nếu bạn chờ đợi quá lâu, bạn có thể bỏ lỡ nó". - (William Arthur).

7. "Khi bạn ở ngoài sáng, tất cả mọi thứ đều theo bạn, nhưng khi bạn bước vào bóng tối, ngay cả cái bóng của bạn cũng không đi theo bạn nữa." - (Hitler).

8. “Đồng tiền luôn phát ra âm thanh. Nhưng tờ tiền thì luôn im lặng. Vì vậy, khi giá trị của bạn tăng lên, thì hãy luôn luôn giữ yên lặng.” - - (Shakespeare).

-Focus-

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

8 CÂU NÓI TUYỆT VỜI NHẤT TRÊN THẾ GIỚI (NÊN ĐỌC).

1. "Đừng bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác, bởi vì bạn có thể giành chiến thắng, nhưng hậu quả là bạn chắc chắn sẽ mất đi người đó trong suốt cuộc đời của bạn.” - (Shakespeare).


2. "Thế giới phải chìm đắm trong đau khổ không phải vì tội ác của những kẻ xấu, mà là vì sự im lặng của những người tốt". - (Napoleon).

3. "Tôi rất biết ơn tất cả những người đã nói KHÔNG với tôi. Nhờ vậy mà tôi biết cách tự mình giải quyết sự việc." - (Einstein).

4. "Nếu tình bạn là điểm yếu lớn nhất của bạn, thì bạn chính là người mạnh mẽ nhất trên thế giới." - (Abraham Lincoln).

5. "Một người tươi cười không có nghĩa là họ không có nỗi buồn. Điều đó có nghĩa là họ có khả năng đối phó với nỗi buồn đó.” - (Shakespeare).

6. "Cơ hội giống như bình minh, nếu bạn chờ đợi quá lâu, bạn có thể bỏ lỡ nó". - (William Arthur).

7. "Khi bạn ở ngoài sáng, tất cả mọi thứ đều theo bạn, nhưng khi bạn bước vào bóng tối, ngay cả cái bóng của bạn cũng không đi theo bạn nữa." - (Hitler).

8. “Đồng tiền luôn phát ra âm thanh. Nhưng tờ tiền thì luôn im lặng. Vì vậy, khi giá trị của bạn tăng lên, thì hãy luôn luôn giữ yên lặng.” - - (Shakespeare).

-Focus-

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

8 CÂU NÓI TUYỆT VỜI NHẤT TRÊN THẾ GIỚI (NÊN ĐỌC).

1. "Đừng bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác, bởi vì bạn có thể giành chiến thắng, nhưng hậu quả là bạn chắc chắn sẽ mất đi người đó trong suốt cuộc đời của bạn.” - (Shakespeare).


2. "Thế giới phải chìm đắm trong đau khổ không phải vì tội ác của những kẻ xấu, mà là vì sự im lặng của những người tốt". - (Napoleon).

3. "Tôi rất biết ơn tất cả những người đã nói KHÔNG với tôi. Nhờ vậy mà tôi biết cách tự mình giải quyết sự việc." - (Einstein).

4. "Nếu tình bạn là điểm yếu lớn nhất của bạn, thì bạn chính là người mạnh mẽ nhất trên thế giới." - (Abraham Lincoln).

5. "Một người tươi cười không có nghĩa là họ không có nỗi buồn. Điều đó có nghĩa là họ có khả năng đối phó với nỗi buồn đó.” - (Shakespeare).

6. "Cơ hội giống như bình minh, nếu bạn chờ đợi quá lâu, bạn có thể bỏ lỡ nó". - (William Arthur).

7. "Khi bạn ở ngoài sáng, tất cả mọi thứ đều theo bạn, nhưng khi bạn bước vào bóng tối, ngay cả cái bóng của bạn cũng không đi theo bạn nữa." - (Hitler).

8. “Đồng tiền luôn phát ra âm thanh. Nhưng tờ tiền thì luôn im lặng. Vì vậy, khi giá trị của bạn tăng lên, thì hãy luôn luôn giữ yên lặng.” - - (Shakespeare).

-Focus-

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

8 CÂU NÓI TUYỆT VỜI NHẤT TRÊN THẾ GIỚI (NÊN ĐỌC).

1. "Đừng bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác, bởi vì bạn có thể giành chiến thắng, nhưng hậu quả là bạn chắc chắn sẽ mất đi người đó trong suốt cuộc đời của bạn.” - (Shakespeare).


2. "Thế giới phải chìm đắm trong đau khổ không phải vì tội ác của những kẻ xấu, mà là vì sự im lặng của những người tốt". - (Napoleon).

3. "Tôi rất biết ơn tất cả những người đã nói KHÔNG với tôi. Nhờ vậy mà tôi biết cách tự mình giải quyết sự việc." - (Einstein).

4. "Nếu tình bạn là điểm yếu lớn nhất của bạn, thì bạn chính là người mạnh mẽ nhất trên thế giới." - (Abraham Lincoln).

5. "Một người tươi cười không có nghĩa là họ không có nỗi buồn. Điều đó có nghĩa là họ có khả năng đối phó với nỗi buồn đó.” - (Shakespeare).

6. "Cơ hội giống như bình minh, nếu bạn chờ đợi quá lâu, bạn có thể bỏ lỡ nó". - (William Arthur).

7. "Khi bạn ở ngoài sáng, tất cả mọi thứ đều theo bạn, nhưng khi bạn bước vào bóng tối, ngay cả cái bóng của bạn cũng không đi theo bạn nữa." - (Hitler).

8. “Đồng tiền luôn phát ra âm thanh. Nhưng tờ tiền thì luôn im lặng. Vì vậy, khi giá trị của bạn tăng lên, thì hãy luôn luôn giữ yên lặng.” - - (Shakespeare).

-Focus-

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

8 CÂU NÓI TUYỆT VỜI NHẤT TRÊN THẾ GIỚI (NÊN ĐỌC).

1. "Đừng bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác, bởi vì bạn có thể giành chiến thắng, nhưng hậu quả là bạn chắc chắn sẽ mất đi người đó trong suốt cuộc đời của bạn.” - (Shakespeare).


2. "Thế giới phải chìm đắm trong đau khổ không phải vì tội ác của những kẻ xấu, mà là vì sự im lặng của những người tốt". - (Napoleon).

3. "Tôi rất biết ơn tất cả những người đã nói KHÔNG với tôi. Nhờ vậy mà tôi biết cách tự mình giải quyết sự việc." - (Einstein).

4. "Nếu tình bạn là điểm yếu lớn nhất của bạn, thì bạn chính là người mạnh mẽ nhất trên thế giới." - (Abraham Lincoln).

5. "Một người tươi cười không có nghĩa là họ không có nỗi buồn. Điều đó có nghĩa là họ có khả năng đối phó với nỗi buồn đó.” - (Shakespeare).

6. "Cơ hội giống như bình minh, nếu bạn chờ đợi quá lâu, bạn có thể bỏ lỡ nó". - (William Arthur).

7. "Khi bạn ở ngoài sáng, tất cả mọi thứ đều theo bạn, nhưng khi bạn bước vào bóng tối, ngay cả cái bóng của bạn cũng không đi theo bạn nữa." - (Hitler).

8. “Đồng tiền luôn phát ra âm thanh. Nhưng tờ tiền thì luôn im lặng. Vì vậy, khi giá trị của bạn tăng lên, thì hãy luôn luôn giữ yên lặng.” - - (Shakespeare).

-Focus-

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

Những thói quen giết chết sự sáng tạo trong công việc.

1/ Mong muốn sự hoàn hảo

Theo đuổi sự hoàn hảo được xem là một trong những cách nhanh chóng nhất làm trôi tuột cảm hứng của bạn. Bạn nên nhớ, chẳng bao giờ có điều gọi là tốt nhất cả. Cứ làm mọi thứ tốt hơn còn hơn là chưa hoàn tất điều gì, đúng không?

2/ So sánh bản thân mình với người khác

Nếu suốt ngày bạn chỉ chăm chăm lo so sánh bản thân mình với người khác, điều đó chỉ khiến bạn lãng phí thêm thời gian. Thay vào đó, hãy cố gắng làm tốt công việc của mình, tự nhủ mình đã làm hơn chính bản thân mình vào ngày hôm qua như thế nào.

3/ Không tin vào chính mình

Nếu bạn không tin vào chính mình, thì liệu ai sẽ tin bạn đây? Mỗi khi bạn cảm thấy xuống tinh thần, hãy nghĩ về những “chiến tích” mà bạn đã từng làm. Hãy luôn biết cách tự động viên bản thân mình.

4/ Không có bất kỳ mục tiêu gì

Nếu bạn không có bất kỳ mục tiêu gì, sẽ không có điều gì thúc đẩy bạn tiến tới, bởi bạn không biết mình đang đi làm gì, đang đi đến đâu và sống để làm gì.

5/ Làm quá nhiều thứ cùng một lúc

Cách tốt nhất để tìm thấy động lực cho chính mình để tập trung vào công việc là chỉ tập trung vào một thứ duy nhất. Nếu bạn có 100 dự án đang diễn ra cùng một lúc, bạn sẽ chẳng có tí tập trung nào để thực hiện, bởi suy nghĩ của bạn cứ đang xoay chuyển vòng vòng mà thôi.

6/ Quên nghỉ ngơi
Hãy dành thời gian để nghỉ ngơi và sạc lại năng lượng cho ngày mới sắp. Đôi khi để tâm trạng thoải mái sẽ giúp bạn tiếp cận công việc nhanh hơn và hiệu quả hơn đấy.

7/ Ngại tìm kiếm ý tưởng mới

Đọc sách, xem phim, có nhiều mối quan hệ hơn, gia nhập nhiều cộng đồng khác nhau với sự đa dạng về lĩnh vực sẽ giúp bạn có cái nhìn toàn diện và trọn vẹn hơn, cũng như tìm kiếm ra nhiều ý tưởng từ thực tế cuộc sống.

8/ Bị phân tâm

Bất kỳ ai trong chúng ta cũng đều có một thời điểm cảm-thấy-trống-rỗng và không muốn làm gì trong một ngày. Đó là khi bạn bị quá tải về lượng thông tin và công việc cần phải tiếp nhận và hoàn tất “deadline” mỗi ngày.

Cách tốt nhất để bạn có thể tránh xa trường hợp này là sắp xếp công việc sao cho hợp lý, tự đặt thời gian hoàn thành, tự phạt cho bản thân nếu không biết cách giải quyết ổn thỏa. Đừng để bất cứ thứ gì làm phiền bạn.

St.

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Lời hay 05

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Định nghĩa

Đừng bao giờ gắn mác bất kì cô gái nào là "gái hư" nếu bạn chỉ nhìn bề ngoài mà chưa thật sự hiểu về họ, chưa từng chứng kiến, chưa từng hiểu những mặc cảm, những đau đớn, tủi nhục mà họ đã trải qua. Đôi khi những giá trị thật sự của tâm hồn luôn được che giấu sau một vẻ ngoài không thật sự hiền dịu, sau những câu nói "khó nghe" hay đằng sau một câu chuyện..

Bài viết này không phải để cổ súy, phê phán hay đánh đồng các bạn nữ, chỉ là tôi muốn làm rõ một số nhận định riêng của bản thân mình. Như đã nói, đây chỉ là những nhận định của tôi, nếu bạn nào không đồng ý, tôi cũng không có ý kiến.
Vây, thế nào là gái hư?

1. Một cô gái có hình xăm

Tôi có quen một cô bạn "nghiện kim", nói nôm na là đã xăm rất nhiều. Nếu gặp cô ấy lần đầu, bạn sẽ không tránh khỏi những đánh giá dù là nhẹ nhàng hay nặng nề chạy dọc suy nghĩ vì những hình xăm ở những chỗ dễ thấy nhất..Nhưng nếu không tiếp xúc, không là bạn, làm sao bạn có thể biết được cô bạn ấy của tôi là một học sinh giỏi của lớp, của trường suốt những năm cấp Ba? Là người luôn phụ giúp Cha Mẹ với công việc buôn bán vất vả của gia đình, và những hình xăm là từ tiền của bạn ấy bán hàng part time dịp Tết hay cật lực đi phát tờ rơi giữa trưa nắng nóng,..mà có được?

Và đằng sau những hình xăm ấy là mỗi câu chuyện, mỗi ý nghĩa, mỗi nhận định riêng của bản thân cô ấy. Tuy cô không nói ra, nhưng những người gắn bó với cô đều biết và hiểu rõ về nguồn gốc sự ra đời của những hình xăm đó. Bạn không ở bên cô ấy, không phải là người cùng cô ấy trải qua vui buồn thì làm sao có thể hiểu được? Một cô gái biết giúp đỡ gia đình, luôn cố gắng trong học tập, biết tự lao động để nuôi dưỡng đam mê liệu có phải là một cô gái hư?





2. Một cô gái hay chửi thề

Chắc chắn không ít bạn khi đọc đến đây sẽ nghĩ rằng, không có lời biện minh nào dành cho những cô gái mở miệng ra là văng tục. Với tôi thì có. Nếu đọc đến đây mà không chịu được suy nghĩ này của tôi, xin bạn đừng đọc tiếp.

Lại nữa, tôi có quen biết một nhóm bạn. Các cô ấy là những người khá thoải mái trong ăn nói, khá hợp gu nhau, đi đâu là vang tiếng cười đến đó. Nhưng đối với người lớn, các cô ấy luôn đàng hoàng, lễ phép. Đối với những người không thật sự thân thiết, các cô ấy ăn nói biết nhìn trước nhìn sau, đặc

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Cho mỗi phút giây!

Tôi đặt đĩa nhạc yêu thích vào máy. Và mở loa hết công suất, giọng hát của Adam Lambert cứ day dứt cọ vào tim.
Yeah.
I’m afraid.
Whataya want from me?
Whataya want from me?
Lời hát khiến tôi không sao kiềm được nước mắt. Nỗi uất ức, thất vọng, chán nản cứ như những con sóng, dâng lên hụp xuống, nhưng chẳng bao giờ dứt. Tôi không ngờ là mình lại có nhiều nước mắt đến vậy. Tôi cứ khóc mãi đến khi mẹ đập cửa phòng.
“Vặn nhỏ nhạc lại. Con với cái, càng ngày càng hư”.
Tôi trả lời mẹ bằng cách tắt hẳn nhạc. Rồi chui lên giường trùm mền kín mít.
“Xuống ăn cơm!!!”.
Tôi kéo kín cái mền ,quấn tròn nó quanh mình. Tiếng mẹ vẫn vang lên ngoài cửa phòng. Tôi lại càng rúc sâu vào cái mền. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Tôi muốn chết!

Tôi luôn nản khi thức dậy mỗi sáng. Sợ ngày hôm nay mình sẽ tụt lại sau một ai đó. Sợ những cái lắc đầu đầy thất vọng của ba mẹ, sợ bị so sánh với anh Khanh… Tôi sợ hãi mọi thứ, tôi chỉ biết gồng mình lên và lao về phía trước. Anh Khanh hay nói:

“Thoải mái đi bé”.

Nhưng làm sao anh ấy hiểu được cảm giác của tôi. Anh hơn tôi 6 tuổi. Tôi vừa đi học thì anh đã nhận được giải thưởng gì rất lớn, mà thầy hiệu trưởng thường nhắc đi nhắc lại: “Khanh là niềm tự hào của cả trường”. Anh Khanh luôn là học sinh giỏi nhất, là học trò được cưng nhất. Anh được giải Quốc gia, một chút nữa là vào được tuyển dự thi Quốc tế, tuyển thẳng vào đại học và giành được học bổng du học toàn phần. Lúc nhỏ, còn cảm thấy rất tự hào, khi mà các thầy cô cứ kể mãi những giai thoại về anh, làm lũ bạn nhỏ của tôi cứ kéo đến nhà, chỉ để được trông thấy anh một lần. Càng lớn, tôi càng thấy ghéc làm em của anh. Tôi ghéc việc mẹ tôi cứ so sánh tôi với anh hai, ngay cả những việc nhỏ nhất.

Tôi luôn được dạy rằng:

“Phải ráng được như anh Khanh”.

Cho nên tôi chỉ biết cắm cúi cố gắng thôi. Chẳng bao giờ băn khoăn như các bạn cùng tuổi, xem mình thích gì, muốn làm gì. Tôi có sẵn một con đường anh Khanh đã đi để làm kim chỉ nam. Tôi không cần phải suy nghĩ, lựa chọn, chỉ cần có thể đi hết con đường đó, như anh đã từng, là ba mẹ tôi đã đủ hài lòng lắm rồi.

Nhưng hôm nay, mọi thứ đã tan tành. Tôi đã bị loại khỏi đội tuyển thi Học sinh giỏi Quốc gia vì thiếu chỉ 0.5 điểm. Kế hoạch đoạt giải Quốc gia có số, để được tuyển thẳng vào Đại học như anh Khanh, coi như đổ bể hết. Tôi vừa nhận được kết

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Cho mỗi phút giây!

Tôi đặt đĩa nhạc yêu thích vào máy. Và mở loa hết công suất, giọng hát của Adam Lambert cứ day dứt cọ vào tim.
Yeah.
I’m afraid.
Whataya want from me?
Whataya want from me?
Lời hát khiến tôi không sao kiềm được nước mắt. Nỗi uất ức, thất vọng, chán nản cứ như những con sóng, dâng lên hụp xuống, nhưng chẳng bao giờ dứt. Tôi không ngờ là mình lại có nhiều nước mắt đến vậy. Tôi cứ khóc mãi đến khi mẹ đập cửa phòng.
“Vặn nhỏ nhạc lại. Con với cái, càng ngày càng hư”.
Tôi trả lời mẹ bằng cách tắt hẳn nhạc. Rồi chui lên giường trùm mền kín mít.
“Xuống ăn cơm!!!”.
Tôi kéo kín cái mền ,quấn tròn nó quanh mình. Tiếng mẹ vẫn vang lên ngoài cửa phòng. Tôi lại càng rúc sâu vào cái mền. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Tôi muốn chết!

Tôi luôn nản khi thức dậy mỗi sáng. Sợ ngày hôm nay mình sẽ tụt lại sau một ai đó. Sợ những cái lắc đầu đầy thất vọng của ba mẹ, sợ bị so sánh với anh Khanh… Tôi sợ hãi mọi thứ, tôi chỉ biết gồng mình lên và lao về phía trước. Anh Khanh hay nói:

“Thoải mái đi bé”.

Nhưng làm sao anh ấy hiểu được cảm giác của tôi. Anh hơn tôi 6 tuổi. Tôi vừa đi học thì anh đã nhận được giải thưởng gì rất lớn, mà thầy hiệu trưởng thường nhắc đi nhắc lại: “Khanh là niềm tự hào của cả trường”. Anh Khanh luôn là học sinh giỏi nhất, là học trò được cưng nhất. Anh được giải Quốc gia, một chút nữa là vào được tuyển dự thi Quốc tế, tuyển thẳng vào đại học và giành được học bổng du học toàn phần. Lúc nhỏ, còn cảm thấy rất tự hào, khi mà các thầy cô cứ kể mãi những giai thoại về anh, làm lũ bạn nhỏ của tôi cứ kéo đến nhà, chỉ để được trông thấy anh một lần. Càng lớn, tôi càng thấy ghéc làm em của anh. Tôi ghéc việc mẹ tôi cứ so sánh tôi với anh hai, ngay cả những việc nhỏ nhất.

Tôi luôn được dạy rằng:

“Phải ráng được như anh Khanh”.

Cho nên tôi chỉ biết cắm cúi cố gắng thôi. Chẳng bao giờ băn khoăn như các bạn cùng tuổi, xem mình thích gì, muốn làm gì. Tôi có sẵn một con đường anh Khanh đã đi để làm kim chỉ nam. Tôi không cần phải suy nghĩ, lựa chọn, chỉ cần có thể đi hết con đường đó, như anh đã từng, là ba mẹ tôi đã đủ hài lòng lắm rồi.

Nhưng hôm nay, mọi thứ đã tan tành. Tôi đã bị loại khỏi đội tuyển thi Học sinh giỏi Quốc gia vì thiếu chỉ 0.5 điểm. Kế hoạch đoạt giải Quốc gia có số, để được tuyển thẳng vào Đại học như anh Khanh, coi như đổ bể hết. Tôi vừa nhận được kết

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Cho mỗi phút giây!

Tôi đặt đĩa nhạc yêu thích vào máy. Và mở loa hết công suất, giọng hát của Adam Lambert cứ day dứt cọ vào tim.
Yeah.
I’m afraid.
Whataya want from me?
Whataya want from me?
Lời hát khiến tôi không sao kiềm được nước mắt. Nỗi uất ức, thất vọng, chán nản cứ như những con sóng, dâng lên hụp xuống, nhưng chẳng bao giờ dứt. Tôi không ngờ là mình lại có nhiều nước mắt đến vậy. Tôi cứ khóc mãi đến khi mẹ đập cửa phòng.
“Vặn nhỏ nhạc lại. Con với cái, càng ngày càng hư”.
Tôi trả lời mẹ bằng cách tắt hẳn nhạc. Rồi chui lên giường trùm mền kín mít.
“Xuống ăn cơm!!!”.
Tôi kéo kín cái mền ,quấn tròn nó quanh mình. Tiếng mẹ vẫn vang lên ngoài cửa phòng. Tôi lại càng rúc sâu vào cái mền. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Tôi muốn chết!

Tôi luôn nản khi thức dậy mỗi sáng. Sợ ngày hôm nay mình sẽ tụt lại sau một ai đó. Sợ những cái lắc đầu đầy thất vọng của ba mẹ, sợ bị so sánh với anh Khanh… Tôi sợ hãi mọi thứ, tôi chỉ biết gồng mình lên và lao về phía trước. Anh Khanh hay nói:

“Thoải mái đi bé”.

Nhưng làm sao anh ấy hiểu được cảm giác của tôi. Anh hơn tôi 6 tuổi. Tôi vừa đi học thì anh đã nhận được giải thưởng gì rất lớn, mà thầy hiệu trưởng thường nhắc đi nhắc lại: “Khanh là niềm tự hào của cả trường”. Anh Khanh luôn là học sinh giỏi nhất, là học trò được cưng nhất. Anh được giải Quốc gia, một chút nữa là vào được tuyển dự thi Quốc tế, tuyển thẳng vào đại học và giành được học bổng du học toàn phần. Lúc nhỏ, còn cảm thấy rất tự hào, khi mà các thầy cô cứ kể mãi những giai thoại về anh, làm lũ bạn nhỏ của tôi cứ kéo đến nhà, chỉ để được trông thấy anh một lần. Càng lớn, tôi càng thấy ghéc làm em của anh. Tôi ghéc việc mẹ tôi cứ so sánh tôi với anh hai, ngay cả những việc nhỏ nhất.

Tôi luôn được dạy rằng:

“Phải ráng được như anh Khanh”.

Cho nên tôi chỉ biết cắm cúi cố gắng thôi. Chẳng bao giờ băn khoăn như các bạn cùng tuổi, xem mình thích gì, muốn làm gì. Tôi có sẵn một con đường anh Khanh đã đi để làm kim chỉ nam. Tôi không cần phải suy nghĩ, lựa chọn, chỉ cần có thể đi hết con đường đó, như anh đã từng, là ba mẹ tôi đã đủ hài lòng lắm rồi.

Nhưng hôm nay, mọi thứ đã tan tành. Tôi đã bị loại khỏi đội tuyển thi Học sinh giỏi Quốc gia vì thiếu chỉ 0.5 điểm. Kế hoạch đoạt giải Quốc gia có số, để được tuyển thẳng vào Đại học như anh Khanh, coi như đổ bể hết. Tôi vừa nhận được kết

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Cho mỗi phút giây!

Tôi đặt đĩa nhạc yêu thích vào máy. Và mở loa hết công suất, giọng hát của Adam Lambert cứ day dứt cọ vào tim.
Yeah.
I’m afraid.
Whataya want from me?
Whataya want from me?
Lời hát khiến tôi không sao kiềm được nước mắt. Nỗi uất ức, thất vọng, chán nản cứ như những con sóng, dâng lên hụp xuống, nhưng chẳng bao giờ dứt. Tôi không ngờ là mình lại có nhiều nước mắt đến vậy. Tôi cứ khóc mãi đến khi mẹ đập cửa phòng.
“Vặn nhỏ nhạc lại. Con với cái, càng ngày càng hư”.
Tôi trả lời mẹ bằng cách tắt hẳn nhạc. Rồi chui lên giường trùm mền kín mít.
“Xuống ăn cơm!!!”.
Tôi kéo kín cái mền ,quấn tròn nó quanh mình. Tiếng mẹ vẫn vang lên ngoài cửa phòng. Tôi lại càng rúc sâu vào cái mền. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Tôi muốn chết!

Tôi luôn nản khi thức dậy mỗi sáng. Sợ ngày hôm nay mình sẽ tụt lại sau một ai đó. Sợ những cái lắc đầu đầy thất vọng của ba mẹ, sợ bị so sánh với anh Khanh… Tôi sợ hãi mọi thứ, tôi chỉ biết gồng mình lên và lao về phía trước. Anh Khanh hay nói:

“Thoải mái đi bé”.

Nhưng làm sao anh ấy hiểu được cảm giác của tôi. Anh hơn tôi 6 tuổi. Tôi vừa đi học thì anh đã nhận được giải thưởng gì rất lớn, mà thầy hiệu trưởng thường nhắc đi nhắc lại: “Khanh là niềm tự hào của cả trường”. Anh Khanh luôn là học sinh giỏi nhất, là học trò được cưng nhất. Anh được giải Quốc gia, một chút nữa là vào được tuyển dự thi Quốc tế, tuyển thẳng vào đại học và giành được học bổng du học toàn phần. Lúc nhỏ, còn cảm thấy rất tự hào, khi mà các thầy cô cứ kể mãi những giai thoại về anh, làm lũ bạn nhỏ của tôi cứ kéo đến nhà, chỉ để được trông thấy anh một lần. Càng lớn, tôi càng thấy ghéc làm em của anh. Tôi ghéc việc mẹ tôi cứ so sánh tôi với anh hai, ngay cả những việc nhỏ nhất.

Tôi luôn được dạy rằng:

“Phải ráng được như anh Khanh”.

Cho nên tôi chỉ biết cắm cúi cố gắng thôi. Chẳng bao giờ băn khoăn như các bạn cùng tuổi, xem mình thích gì, muốn làm gì. Tôi có sẵn một con đường anh Khanh đã đi để làm kim chỉ nam. Tôi không cần phải suy nghĩ, lựa chọn, chỉ cần có thể đi hết con đường đó, như anh đã từng, là ba mẹ tôi đã đủ hài lòng lắm rồi.

Nhưng hôm nay, mọi thứ đã tan tành. Tôi đã bị loại khỏi đội tuyển thi Học sinh giỏi Quốc gia vì thiếu chỉ 0.5 điểm. Kế hoạch đoạt giải Quốc gia có số, để được tuyển thẳng vào Đại học như anh Khanh, coi như đổ bể hết. Tôi vừa nhận được kết

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Cho mỗi phút giây!

Tôi đặt đĩa nhạc yêu thích vào máy. Và mở loa hết công suất, giọng hát của Adam Lambert cứ day dứt cọ vào tim.
Yeah.
I’m afraid.
Whataya want from me?
Whataya want from me?
Lời hát khiến tôi không sao kiềm được nước mắt. Nỗi uất ức, thất vọng, chán nản cứ như những con sóng, dâng lên hụp xuống, nhưng chẳng bao giờ dứt. Tôi không ngờ là mình lại có nhiều nước mắt đến vậy. Tôi cứ khóc mãi đến khi mẹ đập cửa phòng.
“Vặn nhỏ nhạc lại. Con với cái, càng ngày càng hư”.
Tôi trả lời mẹ bằng cách tắt hẳn nhạc. Rồi chui lên giường trùm mền kín mít.
“Xuống ăn cơm!!!”.
Tôi kéo kín cái mền ,quấn tròn nó quanh mình. Tiếng mẹ vẫn vang lên ngoài cửa phòng. Tôi lại càng rúc sâu vào cái mền. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Tôi muốn chết!

Tôi luôn nản khi thức dậy mỗi sáng. Sợ ngày hôm nay mình sẽ tụt lại sau một ai đó. Sợ những cái lắc đầu đầy thất vọng của ba mẹ, sợ bị so sánh với anh Khanh… Tôi sợ hãi mọi thứ, tôi chỉ biết gồng mình lên và lao về phía trước. Anh Khanh hay nói:

“Thoải mái đi bé”.

Nhưng làm sao anh ấy hiểu được cảm giác của tôi. Anh hơn tôi 6 tuổi. Tôi vừa đi học thì anh đã nhận được giải thưởng gì rất lớn, mà thầy hiệu trưởng thường nhắc đi nhắc lại: “Khanh là niềm tự hào của cả trường”. Anh Khanh luôn là học sinh giỏi nhất, là học trò được cưng nhất. Anh được giải Quốc gia, một chút nữa là vào được tuyển dự thi Quốc tế, tuyển thẳng vào đại học và giành được học bổng du học toàn phần. Lúc nhỏ, còn cảm thấy rất tự hào, khi mà các thầy cô cứ kể mãi những giai thoại về anh, làm lũ bạn nhỏ của tôi cứ kéo đến nhà, chỉ để được trông thấy anh một lần. Càng lớn, tôi càng thấy ghéc làm em của anh. Tôi ghéc việc mẹ tôi cứ so sánh tôi với anh hai, ngay cả những việc nhỏ nhất.

Tôi luôn được dạy rằng:

“Phải ráng được như anh Khanh”.

Cho nên tôi chỉ biết cắm cúi cố gắng thôi. Chẳng bao giờ băn khoăn như các bạn cùng tuổi, xem mình thích gì, muốn làm gì. Tôi có sẵn một con đường anh Khanh đã đi để làm kim chỉ nam. Tôi không cần phải suy nghĩ, lựa chọn, chỉ cần có thể đi hết con đường đó, như anh đã từng, là ba mẹ tôi đã đủ hài lòng lắm rồi.

Nhưng hôm nay, mọi thứ đã tan tành. Tôi đã bị loại khỏi đội tuyển thi Học sinh giỏi Quốc gia vì thiếu chỉ 0.5 điểm. Kế hoạch đoạt giải Quốc gia có số, để được tuyển thẳng vào Đại học như anh Khanh, coi như đổ bể hết. Tôi vừa nhận được kết

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Quán cũ và những ngày yêu đầy gió

Wind café, một tối thứ 7…

Tiếng chuông gió va vào nhau leng keng tạo thành một chuỗi âm thanh nghe vui tai, điều hòa mát lạnh, bản nhạc không lời “River Flow In You” vang lên đều đều trong không khí đông đặc của quán. Thiên An ngồi một góc, tay khuấy nhẹ lớp bọt sữa của ly matcha vừa được phục vụ mang lên, vừa nghĩ ngợi linh tinh. Chốc chốc cô lại ngó ra cửa như đang tìm kiếm ai đấy. Nếu thấy vị khách nào bước vào cô lại ngẩng đầu lên, sau đó một tia thất vọng sẽ hiện lên nơi đáy mắt. Những hành động ấy chẳng thể lọt khỏi mắt của Nguyên – chủ quán Wind. Anh tiến lại gần, mang theo đĩa bánh tiramisu vị trà xanh đặt xuống trước mặt cô, tiện tay kéo chiếc ghế đối diện và ngồi xuống. Cô không buồn nhìn lên, vẫn nằm gục xuống bàn. Biết cô nàng khách hàng này đã lâu, Nguyên chẳng để ý đến sự hờ hững của cô, anh gõ nhịp nhịp tay xuống mặt bàn, buông ra một câu trúng tim đen cô nhóc:

- Lâu không thấy em đến quán, đang tìm ai à?

Cô nhóc thở dài thườn thượt, lại bắt đầu khuấy tung lớp bọt sữa. Nguyên lườm một cái, lém lỉnh nói tiếp:

- Nếu đang đợi ai thì ăn thêm bánh đi, đừng chỉ gọi đồ uống không. Và em có thể ngừng khuấy lớp bọt sữa, chúng không có tội tình gì đâu.

Đến giờ Thiên An mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nguyên, khẽ nói nhỏ:

- Anh, tình yêu thật ra là gì? Hình như em đã vô tình đánh mất thứ gì đấy!

Câu nói dường như hòa lẫn vào những thanh âm khác, lẫn trong tiếng ồn ào của xe cộ ngoài kia.



Wind café, những ngày cũ…

Thiên An đến Wind lần đầu tiên khi tấp vội vào quán để tránh mưa. Cơn mưa bất chợt không báo trước, mưa đông rét buốt, những hạt mưa lạnh như nước đá cứ thế đổ nhào xuống. Cô run cầm cập bước vào quán, ngược hẳn với cái giá buốt bên ngoài, Wind ấm áp hơn nhiều. Lâu dần cô hay đến đây mỗi ngày cuối tuần nên anh chủ quán quen mặt, thi thoảng vắng khách lại nói chuyện với cô vài ba câu. Cô biết anh chủ quán từng học ở Ý, về Việt Nam tự mở một quán café nhỏ để kinh doanh. Có lẽ vì thế mà Wind luôn mang một chút gì đó của Ý, những ngôi nhà mô hình nhiều màu sắc mô phỏng những ngôi nhà trên đảo Bruano ở miền Bắc nước Ý được đặt gần phía cửa sổ ngay chỗ treo mấy giỏ hoa khô và một loại hoa thật mà cô không biết tên. Ở một vài góc tường treo những bức ảnh khác nhau, bên dưới đều có ghi rõ ngày tháng: Nhà Vàng Ca' d'Oro, dinh

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

9 giây thôi - Ai thi The Voice Nga đây ta?

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Thông Điệp Hòa Bình- Hello Vietnam

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Quá khứ gọi tên!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Quá khứ gọi tên!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Quá khứ gọi tên!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Quá khứ gọi tên!

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Khi chia tay đừng "hận" - hãy cảm ơn người!

Nếu không dùng chữ "hận" để quên thì hãy mỉm cười, nói khẽ hai chữ "cảm ơn". Kỉ niệm đẹp là thứ giằng xe tim ta khi đang ở bên ranh giới buông - nắm. Vì thế cô đã âm thầm gởi đến hắn bao lời cảm ơn.

Cô đau khổ khi cuộc đời cứ mãi lênh đênh đầy song gió, cô nhiều lần tự hỏi tại vì sao số phận trớ trêu với cô như thế? Phải chăng kiếp trước cô gieo nợ...


Cô đã yêu bằng trọn con tim, yêu chân thành bằng tình yêu cao cả, chấp nhận – hi sinh – tha thứ là ba điều cô tâm đắc để có một tình yêu bền đẹp. Đúng như thế, tất cả mọi người đều biết và chỉ biết cô là người con gái hạnh phúc trong tình ái khiến bao người ngưỡng mộ, ước ao. Nhưng, thực tế nhìn vậy không hẳn vậy...

Mọi người bất ngờ khi cô chính thức chuyển chế độ "in relationship" sang "single", cũng dễ hiểu thôi khi mà mới đây "hạnh phúc" của cô vẫn còn xuất hiện trên facebook. Cô khác mọi người một chút là chỉ đăng những điều tốt đẹp trong tình yêu, còn buồn đau cô giữ lấy riêng mình, chỉ có những người thân, thật sự thân mới biết được chuyện tình của cô như thế nào. Cũng vì vậy mà khi cô single chỉ "bạn bè facebook" mới bất ngờ một cách bất ngờ, còn BẠN cô thì "lẽ ra phải như thế từ sớm" "lẽ ra không nên tha thứ nhiều như vậy", lẽ ra và lẽ ra,...

Vì đổ vỡ của cô chỉ là giọt nước tràn ly nên ngay khi phát hiện điều dối tra từ hắn cô đã quyết định chấm dứt mọi thứ. Cô cắt mọi liên lạc vs hắn, cô không cho phép con tim cứ mãi thắng lý trí như vậy. Cô bỏ đi, cô đi tìm chốn bình yên. Cô trãi qua những ngày bình lặng, nghe những bài giảng Pháp để thấy rằng "CUỘC ĐỜI LÀ VÔ THƯỜNG".

Mọi thứ đã ổn, khi tâm đã bình, cô quay về, về với gia đình yêu thương. Cô dọn dẹp lại căn phòng để bắt đầu bước vào cuộc sống không có hắn, không có tình cảm lứa đôi mà chỉ còn gia đình, công việc và bạn bè. Mọi người ngỡ ngàng trước sự mạnh mẽ ở cô, gia đình sợ rằng cô đang cố tỏ ra để họ an tâm nên luôn động viên cô. Nhưng không phải là cô tỏ ra cô ổn mà đúng là như vậy, cô đã thấu hiểu hai chữ vô thường nên tâm an, lòng nhẹ.







Bạn bè hỏi thăm cô, ai cũng khen cô mạnh mẽ, rồi cũng tặng cô chữ "thương", chắc hẳn mọi người nghĩ cô đang đau lắm nên mới nói thương cô, mà thương như thế phải chăng là thương hại? Cô lại cười. Rõ ràng là cô đang ổn

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Thích-Yêu vs Thương

Khi ta thích một người, ta còn có thể quan tâm đến những người khác và có thể dễ dàng quên.

Khi ta yêu một người, ta chỉ muốn chiếm trọn trái tim của người đó một cách ích kỉ. Và rất khó có thể quên được một người ta yêu. Nhưng không phải là không thể quên.

Nhưng khi ta thương một người, điều đó mang ý nghĩa lớn lao hơn. Là ta không chỉ đơn thuần thích và yêu người đó mà ta còn muốn có trách nhiệm với người đó. Muốn bảo vệ, lo lắng và chở che. Ta nhìn người ấy bằng cái nhìn bao dung hơn, dễ dàng thứ tha hơn… Khi ta thương một người, có khi, ta phải chấp nhận làm điều gì đó mà mình không thích để đổi lấy niềm hạnh phúc cho người đó.

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!