Một buổi sáng, một người đàn ông gặp thần Chết trong thành phố.
Ông ta hỏi thần Chết: “Ngài đang làm gì trong thành phố của tôi vậy?”
“Ta sẽ lấy đi mạng sống của 100 người trong thành phố này.” - Thần Chết trả lời.
“Thật là tồi tệ!” - Người đàn ông nói.
“Đúng thế” - Thần Chết đồng ý - “Nhưng đó là công việc của ta và ta phải làm thôi”.
Người đàn ông nhanh chóng loan báo cho mọi người trong thành phố về kế hoạch của thần Chết.
Nhưng khi tối đến, người đàn ông kia gặp lại thần Chết với một câu hỏi lớn:
“Thần nói với tôi là lấy đi cuộc sống của 100 người, vậy sao lại có tới 1000 người qua đời trong ngày hôm nay?”.
“Ta vẫn giữ lời của mình đó chứ” - Thần Chết trả lời - “Ta chỉ lấy đi sinh mạng của 100 người, và lo lắng đã lấy đi cuộc sống của số người còn lại”.
Việc lo lắng thái quá có thể là nguyên nhân của rất nhiều căn bệnh như chứng đau nửa đầu, chứng viêm khớp, các vấn đề về tim mạch, viêm ruột, chứng đau lưng, các vấn đề về tiêu hóa và tất nhiên là cả cái chết nữa.
Hãy để những hối tiếc của ngày hôm qua, những lo lắng của ngày mai sang một bên và thay vào đó, hãy nhận bình yên trong cuộc sống của ngày hôm nay.
Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014
Sức mạnh của sự lo lắng
Khi nào ta nên bước ra khỏi đời nhau ?!
Chỉ đơn giản là khi người đó đã không còn thấy vui khi chúng ta ở bên cạnh. Là khi chúng ta không còn là nơi người đó chạy đến mỗi khi buồn.
Là khi một cái ôm của chúng ta không phải là thứ người ta mong đợi. Là khi cái xiết tay của chúng ta không phải là thứ giúp người ta vượt qua được khó khăn…
Là khi cuộc hẹn với chúng ta là thứ người ta không chờ mong, là khi một câu nói của chúng ta không làm người ta mỉm cười khi nhớ lại.
Là khi chúng ta ở bên nhưng người đó không thấy chúng ta ở bên… Là khi những cố gắng đều vô ích… Là khi một người này nên bước ra khỏi cuộc đời của một người kia…
Khi lớn lên mới biết có những tình cảm mãi mãi là cánh bướm rập rờn trong tim mà chết lặng trên môi. Có hàng ngàn cách để chôn đi tình yêu lặng thầm với người khác dù chúng ta đã yêu họ đến thế nào.
Khi lớn lên chút nữa mới biết đâu phải muốn ”lặng lẽ đi bên đời nhau” là dễ. Có hàng ngàn cách để một người không yêu chúng ta xua đuổi chúng ta, vô tình hay cố ý, ra khỏi những cuộc đời không có hoặc nếu có cũng mờ nhạt bóng hình chúng ta trong đó…
Nên đành cất bước đi thôi…
Chứ đừng cố ở bên một người đã không còn thấy vui dù cho có hay không có chúng ta trong cuộc đời.
15 BÀI HỌC CUỘC SỐNG TỪ GAME CANDY CRUSH
- Một trò chơi. Những viên kẹo đủ màu... Đọc cùng tôi và ghi thêm những bài học thú vị của riêng bạn.
1. Ban đầu bạn sẽ rất ghét cái gọi là "trào lưu" khi nó mới xuất hiện: đội nón bảo hiểm, dùng iphone, đi uống starbuck... Và khẳng định: "Đừng mời tôi chơi Candy Crush". Nhưng rốt cuộc, bạn cũng sẽ thấy cái trào lưu ấy cũng không đến nỗi tệ và bạn (thử) làm cái mà tất cả mọi người đều làm. Tâm lí bầy đàn của chúng ta mạnh lắm.
2. Khi ở level thấp, bạn có thể chơi 1 lèo từ màn 1 đến màn 20 thậm chí 40. Nhưng càng về sau, 5 mạng hết vèo trong nháy mắt. Khi còn nhỏ, mọi chuyện luôn dễ dàng. Càng lớn, nó càng khó hơn.
3. Cuộc sống là một chuỗi những cảm xúc up and down, thích thú và bực bội, chiến thắng và thất bại, hệt như Candy Crush. Luôn có thử thách, khó khăn trong mỗi bước đi của bạn (jelly, sô-cô-la, bom,...). Nhưng chính những thử thách như vậy thú vị đúng không?
4. Bạn sẽ một lần nói: "Mình ghét jelly, mình ghét socola..." cũng như bạn sẽ một lần nói: "Mình ghét cuộc sống này". Nhưng đến một giai đoạn nào đó, bạn không nói như vậy nữa. Bạn sẽ bình tĩnh xử lý mọi cục jelly, socola hay trái cây nào cuộc sống quăng ra cho bạn ^^
5. Hãy giúp đỡ bạn bè mọi lúc, mọi nơi, bằng mọi cách có thể. Cứ cho đi, bạn sẽ nhận được. Give life sẽ nhận được life.
6. Khi gặp khó khăn, hãy nghĩ đến yếu tố con người (cầu cứu bạn bè) trước khi giải quyết bằng tiền bạc. (mua lượt chơi và life)
7. Đừng đòi hỏi bạn bè phải có mặt ngay lập tức khi bạn cần. Chờ một chút đi, họ ở đâu đó thôi và sẽ xuất hiện bên cạnh bạn.
8. Kiên nhẫn là chìa khóa để thành công. Hãy kiên nhẫn, thật kiên nhẫn rồi một ngày bạn sẽ gặt hái được thành công vì bạn đã kiên nhẫn, đã giỏi giang hơn hay là... may mắn thôi. Hahah
9. Mọi người làm được. Mình cũng làm được. Trước sau gì cũng được.
10. Quan sát trước khi hành động. Tính toán được nữa thì càng tốt.
11. Hãy biết là, dù bạn có tính kĩ đến đâu cũng sẽ có những chuyện bất ngờ xảy đến. Lúc đó bạn chỉ cần tính lại và đi tiếp. Đừng tiếc nuối làm gì.
12. Có hàng trăm cách để chiến thắng 1 màn Candy Crush. Cũng như có hàng trăm con đường để dẫn đến thành công. Chẳng cách chơi của bất kì người nào giống nhau cả, nên đừng phí thời gian ngó nghiêng, so sánh làm gì. Tập trung vào con đường của bạn thôi.
13. Mọi người đều chơi Candy Crush, nhưng không ai biết ai đang ở level mấy. Vì thật sự
15 BÀI HỌC CUỘC SỐNG TỪ GAME CANDY CRUSH
- Một trò chơi. Những viên kẹo đủ màu... Đọc cùng tôi và ghi thêm những bài học thú vị của riêng bạn.
1. Ban đầu bạn sẽ rất ghét cái gọi là "trào lưu" khi nó mới xuất hiện: đội nón bảo hiểm, dùng iphone, đi uống starbuck... Và khẳng định: "Đừng mời tôi chơi Candy Crush". Nhưng rốt cuộc, bạn cũng sẽ thấy cái trào lưu ấy cũng không đến nỗi tệ và bạn (thử) làm cái mà tất cả mọi người đều làm. Tâm lí bầy đàn của chúng ta mạnh lắm.
2. Khi ở level thấp, bạn có thể chơi 1 lèo từ màn 1 đến màn 20 thậm chí 40. Nhưng càng về sau, 5 mạng hết vèo trong nháy mắt. Khi còn nhỏ, mọi chuyện luôn dễ dàng. Càng lớn, nó càng khó hơn.
3. Cuộc sống là một chuỗi những cảm xúc up and down, thích thú và bực bội, chiến thắng và thất bại, hệt như Candy Crush. Luôn có thử thách, khó khăn trong mỗi bước đi của bạn (jelly, sô-cô-la, bom,...). Nhưng chính những thử thách như vậy thú vị đúng không?
4. Bạn sẽ một lần nói: "Mình ghét jelly, mình ghét socola..." cũng như bạn sẽ một lần nói: "Mình ghét cuộc sống này". Nhưng đến một giai đoạn nào đó, bạn không nói như vậy nữa. Bạn sẽ bình tĩnh xử lý mọi cục jelly, socola hay trái cây nào cuộc sống quăng ra cho bạn ^^
5. Hãy giúp đỡ bạn bè mọi lúc, mọi nơi, bằng mọi cách có thể. Cứ cho đi, bạn sẽ nhận được. Give life sẽ nhận được life.
6. Khi gặp khó khăn, hãy nghĩ đến yếu tố con người (cầu cứu bạn bè) trước khi giải quyết bằng tiền bạc. (mua lượt chơi và life)
7. Đừng đòi hỏi bạn bè phải có mặt ngay lập tức khi bạn cần. Chờ một chút đi, họ ở đâu đó thôi và sẽ xuất hiện bên cạnh bạn.
8. Kiên nhẫn là chìa khóa để thành công. Hãy kiên nhẫn, thật kiên nhẫn rồi một ngày bạn sẽ gặt hái được thành công vì bạn đã kiên nhẫn, đã giỏi giang hơn hay là... may mắn thôi. Hahah
9. Mọi người làm được. Mình cũng làm được. Trước sau gì cũng được.
10. Quan sát trước khi hành động. Tính toán được nữa thì càng tốt.
11. Hãy biết là, dù bạn có tính kĩ đến đâu cũng sẽ có những chuyện bất ngờ xảy đến. Lúc đó bạn chỉ cần tính lại và đi tiếp. Đừng tiếc nuối làm gì.
12. Có hàng trăm cách để chiến thắng 1 màn Candy Crush. Cũng như có hàng trăm con đường để dẫn đến thành công. Chẳng cách chơi của bất kì người nào giống nhau cả, nên đừng phí thời gian ngó nghiêng, so sánh làm gì. Tập trung vào con đường của bạn thôi.
13. Mọi người đều chơi Candy Crush, nhưng không ai biết ai đang ở level mấy. Vì thật sự
15 BÀI HỌC CUỘC SỐNG TỪ GAME CANDY CRUSH
- Một trò chơi. Những viên kẹo đủ màu... Đọc cùng tôi và ghi thêm những bài học thú vị của riêng bạn.
1. Ban đầu bạn sẽ rất ghét cái gọi là "trào lưu" khi nó mới xuất hiện: đội nón bảo hiểm, dùng iphone, đi uống starbuck... Và khẳng định: "Đừng mời tôi chơi Candy Crush". Nhưng rốt cuộc, bạn cũng sẽ thấy cái trào lưu ấy cũng không đến nỗi tệ và bạn (thử) làm cái mà tất cả mọi người đều làm. Tâm lí bầy đàn của chúng ta mạnh lắm.
2. Khi ở level thấp, bạn có thể chơi 1 lèo từ màn 1 đến màn 20 thậm chí 40. Nhưng càng về sau, 5 mạng hết vèo trong nháy mắt. Khi còn nhỏ, mọi chuyện luôn dễ dàng. Càng lớn, nó càng khó hơn.
3. Cuộc sống là một chuỗi những cảm xúc up and down, thích thú và bực bội, chiến thắng và thất bại, hệt như Candy Crush. Luôn có thử thách, khó khăn trong mỗi bước đi của bạn (jelly, sô-cô-la, bom,...). Nhưng chính những thử thách như vậy thú vị đúng không?
4. Bạn sẽ một lần nói: "Mình ghét jelly, mình ghét socola..." cũng như bạn sẽ một lần nói: "Mình ghét cuộc sống này". Nhưng đến một giai đoạn nào đó, bạn không nói như vậy nữa. Bạn sẽ bình tĩnh xử lý mọi cục jelly, socola hay trái cây nào cuộc sống quăng ra cho bạn ^^
5. Hãy giúp đỡ bạn bè mọi lúc, mọi nơi, bằng mọi cách có thể. Cứ cho đi, bạn sẽ nhận được. Give life sẽ nhận được life.
6. Khi gặp khó khăn, hãy nghĩ đến yếu tố con người (cầu cứu bạn bè) trước khi giải quyết bằng tiền bạc. (mua lượt chơi và life)
7. Đừng đòi hỏi bạn bè phải có mặt ngay lập tức khi bạn cần. Chờ một chút đi, họ ở đâu đó thôi và sẽ xuất hiện bên cạnh bạn.
8. Kiên nhẫn là chìa khóa để thành công. Hãy kiên nhẫn, thật kiên nhẫn rồi một ngày bạn sẽ gặt hái được thành công vì bạn đã kiên nhẫn, đã giỏi giang hơn hay là... may mắn thôi. Hahah
9. Mọi người làm được. Mình cũng làm được. Trước sau gì cũng được.
10. Quan sát trước khi hành động. Tính toán được nữa thì càng tốt.
11. Hãy biết là, dù bạn có tính kĩ đến đâu cũng sẽ có những chuyện bất ngờ xảy đến. Lúc đó bạn chỉ cần tính lại và đi tiếp. Đừng tiếc nuối làm gì.
12. Có hàng trăm cách để chiến thắng 1 màn Candy Crush. Cũng như có hàng trăm con đường để dẫn đến thành công. Chẳng cách chơi của bất kì người nào giống nhau cả, nên đừng phí thời gian ngó nghiêng, so sánh làm gì. Tập trung vào con đường của bạn thôi.
13. Mọi người đều chơi Candy Crush, nhưng không ai biết ai đang ở level mấy. Vì thật sự
15 BÀI HỌC CUỘC SỐNG TỪ GAME CANDY CRUSH
- Một trò chơi. Những viên kẹo đủ màu... Đọc cùng tôi và ghi thêm những bài học thú vị của riêng bạn.
1. Ban đầu bạn sẽ rất ghét cái gọi là "trào lưu" khi nó mới xuất hiện: đội nón bảo hiểm, dùng iphone, đi uống starbuck... Và khẳng định: "Đừng mời tôi chơi Candy Crush". Nhưng rốt cuộc, bạn cũng sẽ thấy cái trào lưu ấy cũng không đến nỗi tệ và bạn (thử) làm cái mà tất cả mọi người đều làm. Tâm lí bầy đàn của chúng ta mạnh lắm.
2. Khi ở level thấp, bạn có thể chơi 1 lèo từ màn 1 đến màn 20 thậm chí 40. Nhưng càng về sau, 5 mạng hết vèo trong nháy mắt. Khi còn nhỏ, mọi chuyện luôn dễ dàng. Càng lớn, nó càng khó hơn.
3. Cuộc sống là một chuỗi những cảm xúc up and down, thích thú và bực bội, chiến thắng và thất bại, hệt như Candy Crush. Luôn có thử thách, khó khăn trong mỗi bước đi của bạn (jelly, sô-cô-la, bom,...). Nhưng chính những thử thách như vậy thú vị đúng không?
4. Bạn sẽ một lần nói: "Mình ghét jelly, mình ghét socola..." cũng như bạn sẽ một lần nói: "Mình ghét cuộc sống này". Nhưng đến một giai đoạn nào đó, bạn không nói như vậy nữa. Bạn sẽ bình tĩnh xử lý mọi cục jelly, socola hay trái cây nào cuộc sống quăng ra cho bạn ^^
5. Hãy giúp đỡ bạn bè mọi lúc, mọi nơi, bằng mọi cách có thể. Cứ cho đi, bạn sẽ nhận được. Give life sẽ nhận được life.
6. Khi gặp khó khăn, hãy nghĩ đến yếu tố con người (cầu cứu bạn bè) trước khi giải quyết bằng tiền bạc. (mua lượt chơi và life)
7. Đừng đòi hỏi bạn bè phải có mặt ngay lập tức khi bạn cần. Chờ một chút đi, họ ở đâu đó thôi và sẽ xuất hiện bên cạnh bạn.
8. Kiên nhẫn là chìa khóa để thành công. Hãy kiên nhẫn, thật kiên nhẫn rồi một ngày bạn sẽ gặt hái được thành công vì bạn đã kiên nhẫn, đã giỏi giang hơn hay là... may mắn thôi. Hahah
9. Mọi người làm được. Mình cũng làm được. Trước sau gì cũng được.
10. Quan sát trước khi hành động. Tính toán được nữa thì càng tốt.
11. Hãy biết là, dù bạn có tính kĩ đến đâu cũng sẽ có những chuyện bất ngờ xảy đến. Lúc đó bạn chỉ cần tính lại và đi tiếp. Đừng tiếc nuối làm gì.
12. Có hàng trăm cách để chiến thắng 1 màn Candy Crush. Cũng như có hàng trăm con đường để dẫn đến thành công. Chẳng cách chơi của bất kì người nào giống nhau cả, nên đừng phí thời gian ngó nghiêng, so sánh làm gì. Tập trung vào con đường của bạn thôi.
13. Mọi người đều chơi Candy Crush, nhưng không ai biết ai đang ở level mấy. Vì thật sự
15 BÀI HỌC CUỘC SỐNG TỪ GAME CANDY CRUSH
- Một trò chơi. Những viên kẹo đủ màu... Đọc cùng tôi và ghi thêm những bài học thú vị của riêng bạn.
1. Ban đầu bạn sẽ rất ghét cái gọi là "trào lưu" khi nó mới xuất hiện: đội nón bảo hiểm, dùng iphone, đi uống starbuck... Và khẳng định: "Đừng mời tôi chơi Candy Crush". Nhưng rốt cuộc, bạn cũng sẽ thấy cái trào lưu ấy cũng không đến nỗi tệ và bạn (thử) làm cái mà tất cả mọi người đều làm. Tâm lí bầy đàn của chúng ta mạnh lắm.
2. Khi ở level thấp, bạn có thể chơi 1 lèo từ màn 1 đến màn 20 thậm chí 40. Nhưng càng về sau, 5 mạng hết vèo trong nháy mắt. Khi còn nhỏ, mọi chuyện luôn dễ dàng. Càng lớn, nó càng khó hơn.
3. Cuộc sống là một chuỗi những cảm xúc up and down, thích thú và bực bội, chiến thắng và thất bại, hệt như Candy Crush. Luôn có thử thách, khó khăn trong mỗi bước đi của bạn (jelly, sô-cô-la, bom,...). Nhưng chính những thử thách như vậy thú vị đúng không?
4. Bạn sẽ một lần nói: "Mình ghét jelly, mình ghét socola..." cũng như bạn sẽ một lần nói: "Mình ghét cuộc sống này". Nhưng đến một giai đoạn nào đó, bạn không nói như vậy nữa. Bạn sẽ bình tĩnh xử lý mọi cục jelly, socola hay trái cây nào cuộc sống quăng ra cho bạn ^^
5. Hãy giúp đỡ bạn bè mọi lúc, mọi nơi, bằng mọi cách có thể. Cứ cho đi, bạn sẽ nhận được. Give life sẽ nhận được life.
6. Khi gặp khó khăn, hãy nghĩ đến yếu tố con người (cầu cứu bạn bè) trước khi giải quyết bằng tiền bạc. (mua lượt chơi và life)
7. Đừng đòi hỏi bạn bè phải có mặt ngay lập tức khi bạn cần. Chờ một chút đi, họ ở đâu đó thôi và sẽ xuất hiện bên cạnh bạn.
8. Kiên nhẫn là chìa khóa để thành công. Hãy kiên nhẫn, thật kiên nhẫn rồi một ngày bạn sẽ gặt hái được thành công vì bạn đã kiên nhẫn, đã giỏi giang hơn hay là... may mắn thôi. Hahah
9. Mọi người làm được. Mình cũng làm được. Trước sau gì cũng được.
10. Quan sát trước khi hành động. Tính toán được nữa thì càng tốt.
11. Hãy biết là, dù bạn có tính kĩ đến đâu cũng sẽ có những chuyện bất ngờ xảy đến. Lúc đó bạn chỉ cần tính lại và đi tiếp. Đừng tiếc nuối làm gì.
12. Có hàng trăm cách để chiến thắng 1 màn Candy Crush. Cũng như có hàng trăm con đường để dẫn đến thành công. Chẳng cách chơi của bất kì người nào giống nhau cả, nên đừng phí thời gian ngó nghiêng, so sánh làm gì. Tập trung vào con đường của bạn thôi.
13. Mọi người đều chơi Candy Crush, nhưng không ai biết ai đang ở level mấy. Vì thật sự
Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014
Truyện dài "Phi công trẻ lái máy bay bà già!"
Buổi chiều hết giờ làm việc, nàng lững thững đi về với một tâm trạng nặng nề. Đầu óc miên man nghĩ về công việc, về gia đình. Cái việc cỏn con ở cơ quan mà sếp lại nặng lời làm như sai phạm ghê gớm lắm, ông chồng đi công tác không biết bao giờ về, cái vẻ mặt lúc thì nịnh đầm, khi thì quát nạt làm nàng bất giác khó chịu. Một đống công việc nào là đón con, nấu nướng, bắt chúng nó học, cái nhà vệ sinh bị tắc, nhà hàng xóm xây nhà bụi đầy vào mâm cơm,....tất cả mọi thứ như chỉ tìm vào nàng mà gào thét.
Sự suy nghĩ của nàng như tập trung vào rất nhiều việc sắp tới lại vừa như không suy nghĩ gì, vừa bộn bề vừa trống rỗng.
Nàng chợt bừng tỉnh khi chiếc điện thoại rung lên khe khẽ. Sao chồng nàng không gọi điện lại bày đặt cái trò nhắn tin như trẻ con thế này. Dừng xe bên lề đường, vớ lấy cái túi, móc điện thoại ra kiểm tra: "Chào chị N, em tên là H, em muốn làm quen với chị,.....".
Ánh sáng buổi chiều khiến nàng không đọc rõ hết tin nhắn của thằng dở hơi nào vô tình nhắn vào máy chị.
Đón con về, vừa kịp dựng cái xe, nàng đã lăn xả vào bếp như mọi khi - vừa như tranh thủ thời gian nhưng lại vừa như lấp chỗ trống trong đầu. Cái cảm giác trống trải, mơ hồ theo đuổi nàng một cách rất đáng sợ: nàng không ý thức được thời gian, không biết mình phải làm gì nghĩ gì mà chỉ như một cái máy. Hồi xưa, đã lâu lắm rồi, khi mới lớn nàng cũng đã gặp cái cảm giác này rồi, nhưng nó nhạt nhoà và dịu dàng hơn, đằng này bây giờ nó hư thực, chìm đắm, rồi như có thứ gì đó trỗi dạy trong người nàng. Nàng chợt cười khi nghĩ về câu nói của nhà thơ nào đó rằng:"...che lấp sự trống rỗng này bằng sự trống rỗng khác,...".
Cái cảm giác này mới có, ngay cả khi có chồng bên cạnh, ngay cả khi vui nhất, và ngay cả khi tập trung nhất trong công việc.
Chiếc máy điện thoại lại tin tít,....
Lại cái thông điệp: "Em tên là H, muốn làm quen với chị....". Nàng bực mình, lấy đt gọi lại:
- Anh là ai, sao lại biết số đt của tôi.
- Em là một người bình thường như mọi người thôi, em muốn làm quen với chị.
- Tôi không có thời gian!
- Em biết thông tin về chị trên mục tìm việc ở mạng.
Thế có chết không, nàng chợt nhớ ra, mấy hôm trước trên một mục rao vặt tìm việc, nàng đã đăng thông tin về mình mong tìm được một công việc tốt hơn.
Nàng cúp máy, cái giọng trầm ấm qua đt hình như có để lại một chút
Truyện dài "Phi công trẻ lái máy bay bà già!"
Buổi chiều hết giờ làm việc, nàng lững thững đi về với một tâm trạng nặng nề. Đầu óc miên man nghĩ về công việc, về gia đình. Cái việc cỏn con ở cơ quan mà sếp lại nặng lời làm như sai phạm ghê gớm lắm, ông chồng đi công tác không biết bao giờ về, cái vẻ mặt lúc thì nịnh đầm, khi thì quát nạt làm nàng bất giác khó chịu. Một đống công việc nào là đón con, nấu nướng, bắt chúng nó học, cái nhà vệ sinh bị tắc, nhà hàng xóm xây nhà bụi đầy vào mâm cơm,....tất cả mọi thứ như chỉ tìm vào nàng mà gào thét.
Sự suy nghĩ của nàng như tập trung vào rất nhiều việc sắp tới lại vừa như không suy nghĩ gì, vừa bộn bề vừa trống rỗng.
Nàng chợt bừng tỉnh khi chiếc điện thoại rung lên khe khẽ. Sao chồng nàng không gọi điện lại bày đặt cái trò nhắn tin như trẻ con thế này. Dừng xe bên lề đường, vớ lấy cái túi, móc điện thoại ra kiểm tra: "Chào chị N, em tên là H, em muốn làm quen với chị,.....".
Ánh sáng buổi chiều khiến nàng không đọc rõ hết tin nhắn của thằng dở hơi nào vô tình nhắn vào máy chị.
Đón con về, vừa kịp dựng cái xe, nàng đã lăn xả vào bếp như mọi khi - vừa như tranh thủ thời gian nhưng lại vừa như lấp chỗ trống trong đầu. Cái cảm giác trống trải, mơ hồ theo đuổi nàng một cách rất đáng sợ: nàng không ý thức được thời gian, không biết mình phải làm gì nghĩ gì mà chỉ như một cái máy. Hồi xưa, đã lâu lắm rồi, khi mới lớn nàng cũng đã gặp cái cảm giác này rồi, nhưng nó nhạt nhoà và dịu dàng hơn, đằng này bây giờ nó hư thực, chìm đắm, rồi như có thứ gì đó trỗi dạy trong người nàng. Nàng chợt cười khi nghĩ về câu nói của nhà thơ nào đó rằng:"...che lấp sự trống rỗng này bằng sự trống rỗng khác,...".
Cái cảm giác này mới có, ngay cả khi có chồng bên cạnh, ngay cả khi vui nhất, và ngay cả khi tập trung nhất trong công việc.
Chiếc máy điện thoại lại tin tít,....
Lại cái thông điệp: "Em tên là H, muốn làm quen với chị....". Nàng bực mình, lấy đt gọi lại:
- Anh là ai, sao lại biết số đt của tôi.
- Em là một người bình thường như mọi người thôi, em muốn làm quen với chị.
- Tôi không có thời gian!
- Em biết thông tin về chị trên mục tìm việc ở mạng.
Thế có chết không, nàng chợt nhớ ra, mấy hôm trước trên một mục rao vặt tìm việc, nàng đã đăng thông tin về mình mong tìm được một công việc tốt hơn.
Nàng cúp máy, cái giọng trầm ấm qua đt hình như có để lại một chút
Truyện dài "Phi công trẻ lái máy bay bà già!"
Buổi chiều hết giờ làm việc, nàng lững thững đi về với một tâm trạng nặng nề. Đầu óc miên man nghĩ về công việc, về gia đình. Cái việc cỏn con ở cơ quan mà sếp lại nặng lời làm như sai phạm ghê gớm lắm, ông chồng đi công tác không biết bao giờ về, cái vẻ mặt lúc thì nịnh đầm, khi thì quát nạt làm nàng bất giác khó chịu. Một đống công việc nào là đón con, nấu nướng, bắt chúng nó học, cái nhà vệ sinh bị tắc, nhà hàng xóm xây nhà bụi đầy vào mâm cơm,....tất cả mọi thứ như chỉ tìm vào nàng mà gào thét.
Sự suy nghĩ của nàng như tập trung vào rất nhiều việc sắp tới lại vừa như không suy nghĩ gì, vừa bộn bề vừa trống rỗng.
Nàng chợt bừng tỉnh khi chiếc điện thoại rung lên khe khẽ. Sao chồng nàng không gọi điện lại bày đặt cái trò nhắn tin như trẻ con thế này. Dừng xe bên lề đường, vớ lấy cái túi, móc điện thoại ra kiểm tra: "Chào chị N, em tên là H, em muốn làm quen với chị,.....".
Ánh sáng buổi chiều khiến nàng không đọc rõ hết tin nhắn của thằng dở hơi nào vô tình nhắn vào máy chị.
Đón con về, vừa kịp dựng cái xe, nàng đã lăn xả vào bếp như mọi khi - vừa như tranh thủ thời gian nhưng lại vừa như lấp chỗ trống trong đầu. Cái cảm giác trống trải, mơ hồ theo đuổi nàng một cách rất đáng sợ: nàng không ý thức được thời gian, không biết mình phải làm gì nghĩ gì mà chỉ như một cái máy. Hồi xưa, đã lâu lắm rồi, khi mới lớn nàng cũng đã gặp cái cảm giác này rồi, nhưng nó nhạt nhoà và dịu dàng hơn, đằng này bây giờ nó hư thực, chìm đắm, rồi như có thứ gì đó trỗi dạy trong người nàng. Nàng chợt cười khi nghĩ về câu nói của nhà thơ nào đó rằng:"...che lấp sự trống rỗng này bằng sự trống rỗng khác,...".
Cái cảm giác này mới có, ngay cả khi có chồng bên cạnh, ngay cả khi vui nhất, và ngay cả khi tập trung nhất trong công việc.
Chiếc máy điện thoại lại tin tít,....
Lại cái thông điệp: "Em tên là H, muốn làm quen với chị....". Nàng bực mình, lấy đt gọi lại:
- Anh là ai, sao lại biết số đt của tôi.
- Em là một người bình thường như mọi người thôi, em muốn làm quen với chị.
- Tôi không có thời gian!
- Em biết thông tin về chị trên mục tìm việc ở mạng.
Thế có chết không, nàng chợt nhớ ra, mấy hôm trước trên một mục rao vặt tìm việc, nàng đã đăng thông tin về mình mong tìm được một công việc tốt hơn.
Nàng cúp máy, cái giọng trầm ấm qua đt hình như có để lại một chút
Truyện dài "Phi công trẻ lái máy bay bà già!"
Buổi chiều hết giờ làm việc, nàng lững thững đi về với một tâm trạng nặng nề. Đầu óc miên man nghĩ về công việc, về gia đình. Cái việc cỏn con ở cơ quan mà sếp lại nặng lời làm như sai phạm ghê gớm lắm, ông chồng đi công tác không biết bao giờ về, cái vẻ mặt lúc thì nịnh đầm, khi thì quát nạt làm nàng bất giác khó chịu. Một đống công việc nào là đón con, nấu nướng, bắt chúng nó học, cái nhà vệ sinh bị tắc, nhà hàng xóm xây nhà bụi đầy vào mâm cơm,....tất cả mọi thứ như chỉ tìm vào nàng mà gào thét.
Sự suy nghĩ của nàng như tập trung vào rất nhiều việc sắp tới lại vừa như không suy nghĩ gì, vừa bộn bề vừa trống rỗng.
Nàng chợt bừng tỉnh khi chiếc điện thoại rung lên khe khẽ. Sao chồng nàng không gọi điện lại bày đặt cái trò nhắn tin như trẻ con thế này. Dừng xe bên lề đường, vớ lấy cái túi, móc điện thoại ra kiểm tra: "Chào chị N, em tên là H, em muốn làm quen với chị,.....".
Ánh sáng buổi chiều khiến nàng không đọc rõ hết tin nhắn của thằng dở hơi nào vô tình nhắn vào máy chị.
Đón con về, vừa kịp dựng cái xe, nàng đã lăn xả vào bếp như mọi khi - vừa như tranh thủ thời gian nhưng lại vừa như lấp chỗ trống trong đầu. Cái cảm giác trống trải, mơ hồ theo đuổi nàng một cách rất đáng sợ: nàng không ý thức được thời gian, không biết mình phải làm gì nghĩ gì mà chỉ như một cái máy. Hồi xưa, đã lâu lắm rồi, khi mới lớn nàng cũng đã gặp cái cảm giác này rồi, nhưng nó nhạt nhoà và dịu dàng hơn, đằng này bây giờ nó hư thực, chìm đắm, rồi như có thứ gì đó trỗi dạy trong người nàng. Nàng chợt cười khi nghĩ về câu nói của nhà thơ nào đó rằng:"...che lấp sự trống rỗng này bằng sự trống rỗng khác,...".
Cái cảm giác này mới có, ngay cả khi có chồng bên cạnh, ngay cả khi vui nhất, và ngay cả khi tập trung nhất trong công việc.
Chiếc máy điện thoại lại tin tít,....
Lại cái thông điệp: "Em tên là H, muốn làm quen với chị....". Nàng bực mình, lấy đt gọi lại:
- Anh là ai, sao lại biết số đt của tôi.
- Em là một người bình thường như mọi người thôi, em muốn làm quen với chị.
- Tôi không có thời gian!
- Em biết thông tin về chị trên mục tìm việc ở mạng.
Thế có chết không, nàng chợt nhớ ra, mấy hôm trước trên một mục rao vặt tìm việc, nàng đã đăng thông tin về mình mong tìm được một công việc tốt hơn.
Nàng cúp máy, cái giọng trầm ấm qua đt hình như có để lại một chút
Truyện dài "Phi công trẻ lái máy bay bà già!"
Buổi chiều hết giờ làm việc, nàng lững thững đi về với một tâm trạng nặng nề. Đầu óc miên man nghĩ về công việc, về gia đình. Cái việc cỏn con ở cơ quan mà sếp lại nặng lời làm như sai phạm ghê gớm lắm, ông chồng đi công tác không biết bao giờ về, cái vẻ mặt lúc thì nịnh đầm, khi thì quát nạt làm nàng bất giác khó chịu. Một đống công việc nào là đón con, nấu nướng, bắt chúng nó học, cái nhà vệ sinh bị tắc, nhà hàng xóm xây nhà bụi đầy vào mâm cơm,....tất cả mọi thứ như chỉ tìm vào nàng mà gào thét.
Sự suy nghĩ của nàng như tập trung vào rất nhiều việc sắp tới lại vừa như không suy nghĩ gì, vừa bộn bề vừa trống rỗng.
Nàng chợt bừng tỉnh khi chiếc điện thoại rung lên khe khẽ. Sao chồng nàng không gọi điện lại bày đặt cái trò nhắn tin như trẻ con thế này. Dừng xe bên lề đường, vớ lấy cái túi, móc điện thoại ra kiểm tra: "Chào chị N, em tên là H, em muốn làm quen với chị,.....".
Ánh sáng buổi chiều khiến nàng không đọc rõ hết tin nhắn của thằng dở hơi nào vô tình nhắn vào máy chị.
Đón con về, vừa kịp dựng cái xe, nàng đã lăn xả vào bếp như mọi khi - vừa như tranh thủ thời gian nhưng lại vừa như lấp chỗ trống trong đầu. Cái cảm giác trống trải, mơ hồ theo đuổi nàng một cách rất đáng sợ: nàng không ý thức được thời gian, không biết mình phải làm gì nghĩ gì mà chỉ như một cái máy. Hồi xưa, đã lâu lắm rồi, khi mới lớn nàng cũng đã gặp cái cảm giác này rồi, nhưng nó nhạt nhoà và dịu dàng hơn, đằng này bây giờ nó hư thực, chìm đắm, rồi như có thứ gì đó trỗi dạy trong người nàng. Nàng chợt cười khi nghĩ về câu nói của nhà thơ nào đó rằng:"...che lấp sự trống rỗng này bằng sự trống rỗng khác,...".
Cái cảm giác này mới có, ngay cả khi có chồng bên cạnh, ngay cả khi vui nhất, và ngay cả khi tập trung nhất trong công việc.
Chiếc máy điện thoại lại tin tít,....
Lại cái thông điệp: "Em tên là H, muốn làm quen với chị....". Nàng bực mình, lấy đt gọi lại:
- Anh là ai, sao lại biết số đt của tôi.
- Em là một người bình thường như mọi người thôi, em muốn làm quen với chị.
- Tôi không có thời gian!
- Em biết thông tin về chị trên mục tìm việc ở mạng.
Thế có chết không, nàng chợt nhớ ra, mấy hôm trước trên một mục rao vặt tìm việc, nàng đã đăng thông tin về mình mong tìm được một công việc tốt hơn.
Nàng cúp máy, cái giọng trầm ấm qua đt hình như có để lại một chút
Truyện dài "Phi công trẻ lái máy bay bà già!"
Buổi chiều hết giờ làm việc, nàng lững thững đi về với một tâm trạng nặng nề. Đầu óc miên man nghĩ về công việc, về gia đình. Cái việc cỏn con ở cơ quan mà sếp lại nặng lời làm như sai phạm ghê gớm lắm, ông chồng đi công tác không biết bao giờ về, cái vẻ mặt lúc thì nịnh đầm, khi thì quát nạt làm nàng bất giác khó chịu. Một đống công việc nào là đón con, nấu nướng, bắt chúng nó học, cái nhà vệ sinh bị tắc, nhà hàng xóm xây nhà bụi đầy vào mâm cơm,....tất cả mọi thứ như chỉ tìm vào nàng mà gào thét.
Sự suy nghĩ của nàng như tập trung vào rất nhiều việc sắp tới lại vừa như không suy nghĩ gì, vừa bộn bề vừa trống rỗng.
Nàng chợt bừng tỉnh khi chiếc điện thoại rung lên khe khẽ. Sao chồng nàng không gọi điện lại bày đặt cái trò nhắn tin như trẻ con thế này. Dừng xe bên lề đường, vớ lấy cái túi, móc điện thoại ra kiểm tra: "Chào chị N, em tên là H, em muốn làm quen với chị,.....".
Ánh sáng buổi chiều khiến nàng không đọc rõ hết tin nhắn của thằng dở hơi nào vô tình nhắn vào máy chị.
Đón con về, vừa kịp dựng cái xe, nàng đã lăn xả vào bếp như mọi khi - vừa như tranh thủ thời gian nhưng lại vừa như lấp chỗ trống trong đầu. Cái cảm giác trống trải, mơ hồ theo đuổi nàng một cách rất đáng sợ: nàng không ý thức được thời gian, không biết mình phải làm gì nghĩ gì mà chỉ như một cái máy. Hồi xưa, đã lâu lắm rồi, khi mới lớn nàng cũng đã gặp cái cảm giác này rồi, nhưng nó nhạt nhoà và dịu dàng hơn, đằng này bây giờ nó hư thực, chìm đắm, rồi như có thứ gì đó trỗi dạy trong người nàng. Nàng chợt cười khi nghĩ về câu nói của nhà thơ nào đó rằng:"...che lấp sự trống rỗng này bằng sự trống rỗng khác,...".
Cái cảm giác này mới có, ngay cả khi có chồng bên cạnh, ngay cả khi vui nhất, và ngay cả khi tập trung nhất trong công việc.
Chiếc máy điện thoại lại tin tít,....
Lại cái thông điệp: "Em tên là H, muốn làm quen với chị....". Nàng bực mình, lấy đt gọi lại:
- Anh là ai, sao lại biết số đt của tôi.
- Em là một người bình thường như mọi người thôi, em muốn làm quen với chị.
- Tôi không có thời gian!
- Em biết thông tin về chị trên mục tìm việc ở mạng.
Thế có chết không, nàng chợt nhớ ra, mấy hôm trước trên một mục rao vặt tìm việc, nàng đã đăng thông tin về mình mong tìm được một công việc tốt hơn.
Nàng cúp máy, cái giọng trầm ấm qua đt hình như có để lại một chút
Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014
[Nguyễn Ngọc Tư] Tóc nào hãy còn xanh…
Có lần ngủ dậy, tôi ngậm ngùi bò đi lượm những sợi tóc rơi rớt trên drap, chị bạn ngạc nhiên, “ai dè liều mạng, bậm trợn như mầy mà cũng biết tiếc từng sợi tóc”. Tôi cười, “tụi nó là một phần của em mà”.
Người nói câu hay ho đó đã sống hai mươi lăm năm mà không biết tóc cũng thuộc về mình. Cô ta hàng ngày thấy nó cùng với gương mặt mình trong gương, chải chuốt, thỉnh thoảng cô ta cũng đi tiệm cắt tỉa chút đỉnh. Nhưng với cô ta, tóc cũng như áo, quần. Gội tóc chỉ vì muốn cái mùi hoa lài đó khiến người đi sau phải hít hà, cắt tóc để cho gương mặt đỡ khó coi, và một cái dây buộc tóc thật đẹp cũng vì muốn thu hút cái nhìn của người đời.
Nên trong suốt thời xanh trẻ của mình, mái tóc tôi thuộc về cái nhìn của người khác. Tóc suôn mộc bà ngoại ưa. Tóc ngắn dễ chạy nhảy, sau này các chị ở cơ quan thích, khen “nhìn trẻ trung lắm”. Và có dạo tóc dài, cũng để cho ba vui.
Ba thích con gái tóc dài. Ba có cô cháu gái, tóc chảy khỏi thắt lưng. Hồi đó, thấy ba thương chị, cứ nghĩ một phần do mái tóc. Tôi nhìn còn thích, nói chi… Nhất là những buổi chiều lơ thơ nắng, nhìn chị gội tóc ở sàn sau. Chị ngồi dong dãi, trước mặt là cái chậu nước nhỏ, chị xỏa tóc vào đó, lộ ra cái cổ cao, phơ phất những sợi tóc con. Phải mất năm bảy gàu, nước mới ướt đến da đầu. Rất thong thả, chậm rãi và từ tốn, bàn tay chị nhẹ nhàng như múa trên mớ tóc, trên tấm khăn lau, cảm giác như ta có thể thổi bàn tay đó bay đi được, dù chị có quá nhiều chuyện phải làm trong buổi chiều, nấu cơm, quét nhà, rửa chén, giặt giũ, rồi đóng các cửa, thắp nhang trên bàn thờ…
Sau này, khi tóc tôi đã quá nửa lưng, tôi nhận ra nuôi được mái tóc dài cần có một bàn tay dịu dàng, tâm hồn dịu dàng, tính cách dịu dàng. Tôi chẳng có chút nào. Một bữa má rầy, con gái con đứa gì tóc tai xấp xãi, sẵn đang nực nội, khó chịu, tôi đi tỉa phứt cái đuôi tóc đã bắt đầu chảy xuống khỏi bờ vai. Cắt lìa một thứ không thuộc về mình, tôi chẳng ngậm ngùi lâu.
Cái con bé ngồi ne nép bên bờ rào, với hai lọn tóc dài rốt cuộc chỉ là một ký ức lưu lại trên tấm hình cũ. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì bộ quần áo năm ấy coi sến quá, sến chảy nước mắt. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì cái mặt mình khi đó khờ ịt. Và lâu lắm mới lại giở ra coi, hết
[Nguyễn Ngọc Tư] Tóc nào hãy còn xanh…
Có lần ngủ dậy, tôi ngậm ngùi bò đi lượm những sợi tóc rơi rớt trên drap, chị bạn ngạc nhiên, “ai dè liều mạng, bậm trợn như mầy mà cũng biết tiếc từng sợi tóc”. Tôi cười, “tụi nó là một phần của em mà”.
Người nói câu hay ho đó đã sống hai mươi lăm năm mà không biết tóc cũng thuộc về mình. Cô ta hàng ngày thấy nó cùng với gương mặt mình trong gương, chải chuốt, thỉnh thoảng cô ta cũng đi tiệm cắt tỉa chút đỉnh. Nhưng với cô ta, tóc cũng như áo, quần. Gội tóc chỉ vì muốn cái mùi hoa lài đó khiến người đi sau phải hít hà, cắt tóc để cho gương mặt đỡ khó coi, và một cái dây buộc tóc thật đẹp cũng vì muốn thu hút cái nhìn của người đời.
Nên trong suốt thời xanh trẻ của mình, mái tóc tôi thuộc về cái nhìn của người khác. Tóc suôn mộc bà ngoại ưa. Tóc ngắn dễ chạy nhảy, sau này các chị ở cơ quan thích, khen “nhìn trẻ trung lắm”. Và có dạo tóc dài, cũng để cho ba vui.
Ba thích con gái tóc dài. Ba có cô cháu gái, tóc chảy khỏi thắt lưng. Hồi đó, thấy ba thương chị, cứ nghĩ một phần do mái tóc. Tôi nhìn còn thích, nói chi… Nhất là những buổi chiều lơ thơ nắng, nhìn chị gội tóc ở sàn sau. Chị ngồi dong dãi, trước mặt là cái chậu nước nhỏ, chị xỏa tóc vào đó, lộ ra cái cổ cao, phơ phất những sợi tóc con. Phải mất năm bảy gàu, nước mới ướt đến da đầu. Rất thong thả, chậm rãi và từ tốn, bàn tay chị nhẹ nhàng như múa trên mớ tóc, trên tấm khăn lau, cảm giác như ta có thể thổi bàn tay đó bay đi được, dù chị có quá nhiều chuyện phải làm trong buổi chiều, nấu cơm, quét nhà, rửa chén, giặt giũ, rồi đóng các cửa, thắp nhang trên bàn thờ…
Sau này, khi tóc tôi đã quá nửa lưng, tôi nhận ra nuôi được mái tóc dài cần có một bàn tay dịu dàng, tâm hồn dịu dàng, tính cách dịu dàng. Tôi chẳng có chút nào. Một bữa má rầy, con gái con đứa gì tóc tai xấp xãi, sẵn đang nực nội, khó chịu, tôi đi tỉa phứt cái đuôi tóc đã bắt đầu chảy xuống khỏi bờ vai. Cắt lìa một thứ không thuộc về mình, tôi chẳng ngậm ngùi lâu.
Cái con bé ngồi ne nép bên bờ rào, với hai lọn tóc dài rốt cuộc chỉ là một ký ức lưu lại trên tấm hình cũ. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì bộ quần áo năm ấy coi sến quá, sến chảy nước mắt. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì cái mặt mình khi đó khờ ịt. Và lâu lắm mới lại giở ra coi, hết
[Nguyễn Ngọc Tư] Tóc nào hãy còn xanh…
Có lần ngủ dậy, tôi ngậm ngùi bò đi lượm những sợi tóc rơi rớt trên drap, chị bạn ngạc nhiên, “ai dè liều mạng, bậm trợn như mầy mà cũng biết tiếc từng sợi tóc”. Tôi cười, “tụi nó là một phần của em mà”.
Người nói câu hay ho đó đã sống hai mươi lăm năm mà không biết tóc cũng thuộc về mình. Cô ta hàng ngày thấy nó cùng với gương mặt mình trong gương, chải chuốt, thỉnh thoảng cô ta cũng đi tiệm cắt tỉa chút đỉnh. Nhưng với cô ta, tóc cũng như áo, quần. Gội tóc chỉ vì muốn cái mùi hoa lài đó khiến người đi sau phải hít hà, cắt tóc để cho gương mặt đỡ khó coi, và một cái dây buộc tóc thật đẹp cũng vì muốn thu hút cái nhìn của người đời.
Nên trong suốt thời xanh trẻ của mình, mái tóc tôi thuộc về cái nhìn của người khác. Tóc suôn mộc bà ngoại ưa. Tóc ngắn dễ chạy nhảy, sau này các chị ở cơ quan thích, khen “nhìn trẻ trung lắm”. Và có dạo tóc dài, cũng để cho ba vui.
Ba thích con gái tóc dài. Ba có cô cháu gái, tóc chảy khỏi thắt lưng. Hồi đó, thấy ba thương chị, cứ nghĩ một phần do mái tóc. Tôi nhìn còn thích, nói chi… Nhất là những buổi chiều lơ thơ nắng, nhìn chị gội tóc ở sàn sau. Chị ngồi dong dãi, trước mặt là cái chậu nước nhỏ, chị xỏa tóc vào đó, lộ ra cái cổ cao, phơ phất những sợi tóc con. Phải mất năm bảy gàu, nước mới ướt đến da đầu. Rất thong thả, chậm rãi và từ tốn, bàn tay chị nhẹ nhàng như múa trên mớ tóc, trên tấm khăn lau, cảm giác như ta có thể thổi bàn tay đó bay đi được, dù chị có quá nhiều chuyện phải làm trong buổi chiều, nấu cơm, quét nhà, rửa chén, giặt giũ, rồi đóng các cửa, thắp nhang trên bàn thờ…
Sau này, khi tóc tôi đã quá nửa lưng, tôi nhận ra nuôi được mái tóc dài cần có một bàn tay dịu dàng, tâm hồn dịu dàng, tính cách dịu dàng. Tôi chẳng có chút nào. Một bữa má rầy, con gái con đứa gì tóc tai xấp xãi, sẵn đang nực nội, khó chịu, tôi đi tỉa phứt cái đuôi tóc đã bắt đầu chảy xuống khỏi bờ vai. Cắt lìa một thứ không thuộc về mình, tôi chẳng ngậm ngùi lâu.
Cái con bé ngồi ne nép bên bờ rào, với hai lọn tóc dài rốt cuộc chỉ là một ký ức lưu lại trên tấm hình cũ. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì bộ quần áo năm ấy coi sến quá, sến chảy nước mắt. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì cái mặt mình khi đó khờ ịt. Và lâu lắm mới lại giở ra coi, hết
[Nguyễn Ngọc Tư] Tóc nào hãy còn xanh…
Có lần ngủ dậy, tôi ngậm ngùi bò đi lượm những sợi tóc rơi rớt trên drap, chị bạn ngạc nhiên, “ai dè liều mạng, bậm trợn như mầy mà cũng biết tiếc từng sợi tóc”. Tôi cười, “tụi nó là một phần của em mà”.
Người nói câu hay ho đó đã sống hai mươi lăm năm mà không biết tóc cũng thuộc về mình. Cô ta hàng ngày thấy nó cùng với gương mặt mình trong gương, chải chuốt, thỉnh thoảng cô ta cũng đi tiệm cắt tỉa chút đỉnh. Nhưng với cô ta, tóc cũng như áo, quần. Gội tóc chỉ vì muốn cái mùi hoa lài đó khiến người đi sau phải hít hà, cắt tóc để cho gương mặt đỡ khó coi, và một cái dây buộc tóc thật đẹp cũng vì muốn thu hút cái nhìn của người đời.
Nên trong suốt thời xanh trẻ của mình, mái tóc tôi thuộc về cái nhìn của người khác. Tóc suôn mộc bà ngoại ưa. Tóc ngắn dễ chạy nhảy, sau này các chị ở cơ quan thích, khen “nhìn trẻ trung lắm”. Và có dạo tóc dài, cũng để cho ba vui.
Ba thích con gái tóc dài. Ba có cô cháu gái, tóc chảy khỏi thắt lưng. Hồi đó, thấy ba thương chị, cứ nghĩ một phần do mái tóc. Tôi nhìn còn thích, nói chi… Nhất là những buổi chiều lơ thơ nắng, nhìn chị gội tóc ở sàn sau. Chị ngồi dong dãi, trước mặt là cái chậu nước nhỏ, chị xỏa tóc vào đó, lộ ra cái cổ cao, phơ phất những sợi tóc con. Phải mất năm bảy gàu, nước mới ướt đến da đầu. Rất thong thả, chậm rãi và từ tốn, bàn tay chị nhẹ nhàng như múa trên mớ tóc, trên tấm khăn lau, cảm giác như ta có thể thổi bàn tay đó bay đi được, dù chị có quá nhiều chuyện phải làm trong buổi chiều, nấu cơm, quét nhà, rửa chén, giặt giũ, rồi đóng các cửa, thắp nhang trên bàn thờ…
Sau này, khi tóc tôi đã quá nửa lưng, tôi nhận ra nuôi được mái tóc dài cần có một bàn tay dịu dàng, tâm hồn dịu dàng, tính cách dịu dàng. Tôi chẳng có chút nào. Một bữa má rầy, con gái con đứa gì tóc tai xấp xãi, sẵn đang nực nội, khó chịu, tôi đi tỉa phứt cái đuôi tóc đã bắt đầu chảy xuống khỏi bờ vai. Cắt lìa một thứ không thuộc về mình, tôi chẳng ngậm ngùi lâu.
Cái con bé ngồi ne nép bên bờ rào, với hai lọn tóc dài rốt cuộc chỉ là một ký ức lưu lại trên tấm hình cũ. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì bộ quần áo năm ấy coi sến quá, sến chảy nước mắt. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì cái mặt mình khi đó khờ ịt. Và lâu lắm mới lại giở ra coi, hết
[Nguyễn Ngọc Tư] Tóc nào hãy còn xanh…
Có lần ngủ dậy, tôi ngậm ngùi bò đi lượm những sợi tóc rơi rớt trên drap, chị bạn ngạc nhiên, “ai dè liều mạng, bậm trợn như mầy mà cũng biết tiếc từng sợi tóc”. Tôi cười, “tụi nó là một phần của em mà”.
Người nói câu hay ho đó đã sống hai mươi lăm năm mà không biết tóc cũng thuộc về mình. Cô ta hàng ngày thấy nó cùng với gương mặt mình trong gương, chải chuốt, thỉnh thoảng cô ta cũng đi tiệm cắt tỉa chút đỉnh. Nhưng với cô ta, tóc cũng như áo, quần. Gội tóc chỉ vì muốn cái mùi hoa lài đó khiến người đi sau phải hít hà, cắt tóc để cho gương mặt đỡ khó coi, và một cái dây buộc tóc thật đẹp cũng vì muốn thu hút cái nhìn của người đời.
Nên trong suốt thời xanh trẻ của mình, mái tóc tôi thuộc về cái nhìn của người khác. Tóc suôn mộc bà ngoại ưa. Tóc ngắn dễ chạy nhảy, sau này các chị ở cơ quan thích, khen “nhìn trẻ trung lắm”. Và có dạo tóc dài, cũng để cho ba vui.
Ba thích con gái tóc dài. Ba có cô cháu gái, tóc chảy khỏi thắt lưng. Hồi đó, thấy ba thương chị, cứ nghĩ một phần do mái tóc. Tôi nhìn còn thích, nói chi… Nhất là những buổi chiều lơ thơ nắng, nhìn chị gội tóc ở sàn sau. Chị ngồi dong dãi, trước mặt là cái chậu nước nhỏ, chị xỏa tóc vào đó, lộ ra cái cổ cao, phơ phất những sợi tóc con. Phải mất năm bảy gàu, nước mới ướt đến da đầu. Rất thong thả, chậm rãi và từ tốn, bàn tay chị nhẹ nhàng như múa trên mớ tóc, trên tấm khăn lau, cảm giác như ta có thể thổi bàn tay đó bay đi được, dù chị có quá nhiều chuyện phải làm trong buổi chiều, nấu cơm, quét nhà, rửa chén, giặt giũ, rồi đóng các cửa, thắp nhang trên bàn thờ…
Sau này, khi tóc tôi đã quá nửa lưng, tôi nhận ra nuôi được mái tóc dài cần có một bàn tay dịu dàng, tâm hồn dịu dàng, tính cách dịu dàng. Tôi chẳng có chút nào. Một bữa má rầy, con gái con đứa gì tóc tai xấp xãi, sẵn đang nực nội, khó chịu, tôi đi tỉa phứt cái đuôi tóc đã bắt đầu chảy xuống khỏi bờ vai. Cắt lìa một thứ không thuộc về mình, tôi chẳng ngậm ngùi lâu.
Cái con bé ngồi ne nép bên bờ rào, với hai lọn tóc dài rốt cuộc chỉ là một ký ức lưu lại trên tấm hình cũ. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì bộ quần áo năm ấy coi sến quá, sến chảy nước mắt. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì cái mặt mình khi đó khờ ịt. Và lâu lắm mới lại giở ra coi, hết
[Nguyễn Ngọc Tư] Tóc nào hãy còn xanh…
Có lần ngủ dậy, tôi ngậm ngùi bò đi lượm những sợi tóc rơi rớt trên drap, chị bạn ngạc nhiên, “ai dè liều mạng, bậm trợn như mầy mà cũng biết tiếc từng sợi tóc”. Tôi cười, “tụi nó là một phần của em mà”.
Người nói câu hay ho đó đã sống hai mươi lăm năm mà không biết tóc cũng thuộc về mình. Cô ta hàng ngày thấy nó cùng với gương mặt mình trong gương, chải chuốt, thỉnh thoảng cô ta cũng đi tiệm cắt tỉa chút đỉnh. Nhưng với cô ta, tóc cũng như áo, quần. Gội tóc chỉ vì muốn cái mùi hoa lài đó khiến người đi sau phải hít hà, cắt tóc để cho gương mặt đỡ khó coi, và một cái dây buộc tóc thật đẹp cũng vì muốn thu hút cái nhìn của người đời.
Nên trong suốt thời xanh trẻ của mình, mái tóc tôi thuộc về cái nhìn của người khác. Tóc suôn mộc bà ngoại ưa. Tóc ngắn dễ chạy nhảy, sau này các chị ở cơ quan thích, khen “nhìn trẻ trung lắm”. Và có dạo tóc dài, cũng để cho ba vui.
Ba thích con gái tóc dài. Ba có cô cháu gái, tóc chảy khỏi thắt lưng. Hồi đó, thấy ba thương chị, cứ nghĩ một phần do mái tóc. Tôi nhìn còn thích, nói chi… Nhất là những buổi chiều lơ thơ nắng, nhìn chị gội tóc ở sàn sau. Chị ngồi dong dãi, trước mặt là cái chậu nước nhỏ, chị xỏa tóc vào đó, lộ ra cái cổ cao, phơ phất những sợi tóc con. Phải mất năm bảy gàu, nước mới ướt đến da đầu. Rất thong thả, chậm rãi và từ tốn, bàn tay chị nhẹ nhàng như múa trên mớ tóc, trên tấm khăn lau, cảm giác như ta có thể thổi bàn tay đó bay đi được, dù chị có quá nhiều chuyện phải làm trong buổi chiều, nấu cơm, quét nhà, rửa chén, giặt giũ, rồi đóng các cửa, thắp nhang trên bàn thờ…
Sau này, khi tóc tôi đã quá nửa lưng, tôi nhận ra nuôi được mái tóc dài cần có một bàn tay dịu dàng, tâm hồn dịu dàng, tính cách dịu dàng. Tôi chẳng có chút nào. Một bữa má rầy, con gái con đứa gì tóc tai xấp xãi, sẵn đang nực nội, khó chịu, tôi đi tỉa phứt cái đuôi tóc đã bắt đầu chảy xuống khỏi bờ vai. Cắt lìa một thứ không thuộc về mình, tôi chẳng ngậm ngùi lâu.
Cái con bé ngồi ne nép bên bờ rào, với hai lọn tóc dài rốt cuộc chỉ là một ký ức lưu lại trên tấm hình cũ. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì bộ quần áo năm ấy coi sến quá, sến chảy nước mắt. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì cái mặt mình khi đó khờ ịt. Và lâu lắm mới lại giở ra coi, hết
[Nguyễn Ngọc Tư] Tóc nào hãy còn xanh…
Có lần ngủ dậy, tôi ngậm ngùi bò đi lượm những sợi tóc rơi rớt trên drap, chị bạn ngạc nhiên, “ai dè liều mạng, bậm trợn như mầy mà cũng biết tiếc từng sợi tóc”. Tôi cười, “tụi nó là một phần của em mà”.
Người nói câu hay ho đó đã sống hai mươi lăm năm mà không biết tóc cũng thuộc về mình. Cô ta hàng ngày thấy nó cùng với gương mặt mình trong gương, chải chuốt, thỉnh thoảng cô ta cũng đi tiệm cắt tỉa chút đỉnh. Nhưng với cô ta, tóc cũng như áo, quần. Gội tóc chỉ vì muốn cái mùi hoa lài đó khiến người đi sau phải hít hà, cắt tóc để cho gương mặt đỡ khó coi, và một cái dây buộc tóc thật đẹp cũng vì muốn thu hút cái nhìn của người đời.
Nên trong suốt thời xanh trẻ của mình, mái tóc tôi thuộc về cái nhìn của người khác. Tóc suôn mộc bà ngoại ưa. Tóc ngắn dễ chạy nhảy, sau này các chị ở cơ quan thích, khen “nhìn trẻ trung lắm”. Và có dạo tóc dài, cũng để cho ba vui.
Ba thích con gái tóc dài. Ba có cô cháu gái, tóc chảy khỏi thắt lưng. Hồi đó, thấy ba thương chị, cứ nghĩ một phần do mái tóc. Tôi nhìn còn thích, nói chi… Nhất là những buổi chiều lơ thơ nắng, nhìn chị gội tóc ở sàn sau. Chị ngồi dong dãi, trước mặt là cái chậu nước nhỏ, chị xỏa tóc vào đó, lộ ra cái cổ cao, phơ phất những sợi tóc con. Phải mất năm bảy gàu, nước mới ướt đến da đầu. Rất thong thả, chậm rãi và từ tốn, bàn tay chị nhẹ nhàng như múa trên mớ tóc, trên tấm khăn lau, cảm giác như ta có thể thổi bàn tay đó bay đi được, dù chị có quá nhiều chuyện phải làm trong buổi chiều, nấu cơm, quét nhà, rửa chén, giặt giũ, rồi đóng các cửa, thắp nhang trên bàn thờ…
Sau này, khi tóc tôi đã quá nửa lưng, tôi nhận ra nuôi được mái tóc dài cần có một bàn tay dịu dàng, tâm hồn dịu dàng, tính cách dịu dàng. Tôi chẳng có chút nào. Một bữa má rầy, con gái con đứa gì tóc tai xấp xãi, sẵn đang nực nội, khó chịu, tôi đi tỉa phứt cái đuôi tóc đã bắt đầu chảy xuống khỏi bờ vai. Cắt lìa một thứ không thuộc về mình, tôi chẳng ngậm ngùi lâu.
Cái con bé ngồi ne nép bên bờ rào, với hai lọn tóc dài rốt cuộc chỉ là một ký ức lưu lại trên tấm hình cũ. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì bộ quần áo năm ấy coi sến quá, sến chảy nước mắt. Lâu lâu giở ra coi lại, mắc cười vì cái mặt mình khi đó khờ ịt. Và lâu lắm mới lại giở ra coi, hết
Lời bé ngộ nghĩnh!
✿ Trẻ con hàng xóm:
- Khi nào lớn bằng bố, con có được xưng mày tao với bố không?
- Bố con mình gặm xương như chó ấy bố nhỉ.
✿ Thằng em họ tớ, lúc còn bé, sán lại gần bà nội hỏi:
- Bà ơi, bà đẻ được mấy đứa, chúng nó đâu hết cả rồi?
Bố nó ngồi ngay bên cạnh phì cười:
- Có thằng bố mày đây này!
Bố đi làm về thấy con đang lon ton liền chạy vào vồ vập:
- Ôi thằng con của bố ơi!!!
Con giang tay ôm bố:
- Ôi thằng ... bố của con ơi!!!
✿ Sáng, mẹ vừa rang cơm cho Đăng vừa hỏi:
- Hôm qua con đi chơi thích không?
- Thích mẹ ạ.
- Con có thấy sóng lúa đuổi nhau không?
- Con có...
- Thế con thấy gì nữa? Mẹ gợi ý.
- Con thấy toàn cứt trâu.
✿ Vừa đút cơm cho Bống ăn, mẹ vừa hỏi chuyện.
-Con yêu mẹ không?
Con vui vẻ trả lời
-Có ạ, nhiều ơi là nhiều
Thế con có yêu bố không?
-Có ạ, cũng nhiều luôn.
Lặng yên một hồi, con phán luôn:
-Con yêu cả hai đứa.
✿ Mẹ: "Bin thơm mẹ cái nào, yêu mẹ đi".
Bin: "Mẹ chờ con một tý nhé, con đang bận".
Mẹ (giả vờ khóc): "Hu hu, Bin không yêu mẹ rồi".
Bin (cuống quýt chạy ra thơm): "Đây đây, nào yêu yêu"...
Xong lại chạy ra chỗ đang chơi đồ chơi, vừa đi lẩm bẩm: "Lớn tướng rồi mà còn khóc nhè!".
(ST)
[TrChiếc thắt lưng của vợ sếp
Người đàn ông dù trăng hoa cỡ nào khi tìm thấy tình yêu đích thực của mình thì tự nhiên cái thói trăng hoa ấy cũng biến mất. Cô biết anh có tính ấy, nhưng vẫn bỏ qua vì anh vẫn rất chu đáo với cô, nhiều năm trôi qua anh và cô vẫn chỉ yêu nhau trong im lặng. Nghĩa là không hò hẹn, không dạo phố, không quà tặng … cả cô và anh đều biết đã qua rồi cái thời xa vắng ấy. Vậy mà bất chợt cô thấy anh mua quà cho cô.
Anh mua cho cô chiếc áo có in hình con gấu thật ngộ nghĩnh. Cô đi làm về đã thấy anh giặt và xả comfort phơi ở ngoài dây phơi. Cô thắc mắc không biết áo của ai mà lại treo trước cửa nhà mình. Vào phòng thấy đúng cái mùi nước xả vải ấy. Thì ra là áo của anh mua. Mà ở đây có mình cô, vậy là anh mua cho cô rồi.
Để chắc chắn hơn cô còn chạy sang hỏi mấy đứa phòng bên cạnh. Chiếc áo phơi trước cửa phòng chị là của ai vậy ? Cái Hằng nói : “Của chị chứ của ai. Anh mua cho chị lúc chiều đấy ! Anh ấy còn bảo yêu nhau mấy năm rồi hôm nay mới mua được cái áo cho chị”. Cô mỉm cười thật tươi. Hôm trước mua cho anh chiếc áo cô cũng làm như anh vậy.
Hôm sau đi làm về, bước vào phòng, cô đã nhìn thấy trên móc treo quần áo có một chiếc thắt lưng màu cafe sữa thật đẹp. Cô mỉm cười và nghĩ. “Chắc là anh mua cho mình nhưng … sao thế này nhỉ ?”
Cô ngạc nhiên cầm xuống xem thì thấy thiếu mất cái mặt của chiếc dây rồi. À chắc là anh tháo ra để thay mặt khác. Vì cái mặt của chiếc dây không phù hợp với nó. Anh là vậy. Mua thứ gì về thường sửa lại theo ý của mình, khi nào được thì thôi. Và không bao giờ nói cho cô biết là mua cho cô.
Chiếc thắt lưng của vợ sếp
Chiếc thắt lưng của vợ sếp
Một tuần trôi qua … chiếc dây thắt lưng vẫn được treo ở vị trí cũ. Cái mặt tháo ra vẫn chưa được lắp vào. Dù biết là của mình cô vẫn hỏi :
- Sao anh không làm lại chiếc dây thắt lưng đi, mà anh mua cho em à ?
- Em đừng có mơ nhá. Không phải cho em đâu. Anh làm cho vợ của sếp anh đấy.
- Vợ của sếp anh ? Sao anh lại mua dây thắt lưng cho vợ của sếp anh ? Trong đầu em chợt nghĩ “Sếp anh đã có vợ đâu nhỉ ?”
Rồi thấy em đang băn khoăn với câu trả lời anh lại nói tiếp :
- “Bảo làm cho vợ sếp mà, sao em hỏi nhiều thế ? Anh nhiều sếp lắm”
Cô không
Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014
Một cô gái và 1 phụ nữ khác nhau như thế nào?
Bất cứ một người phụ nữ nào cũng mong muốn tìm được một chàng trai có thể khiến cô ấy cảm thấy mình vừa là một người phụ nữ đồng thời vừa là một cô gái.
Nhưng một chàng trai chắc không sẵn lòng hẹn hò cùng một lúc với hai "cô" đâu.
1. Khi không hài lòng, thậm chí giận dữ hoặc tức giận với buổi hẹn không thành công, các cô gái sẽ la hét um lên, bĩu môi, “chiến tranh lạnh” hoặc sử dụng những “chiêu” cũ rích – giống như những cái cách mà đứa trẻ không được cha mẹ chiều chuộng như hồi còn thơ bé. Tuy nhiên, phụ nữ thì lại không thế. Mặc dù họ vẫn cảm thấy khó chịu, bất mãn, nhưng họ vẫn giữ được kĩ năng giao tiếp cần có của mình. Họ bày tỏ một cách trực tiếp những gì mình cảm thấy phiền hà, và giải quyết chúng theo tiêu chuẩn của một người phụ nữ.
2. Một cô gái cho rằng vẻ đẹp hình thể là quan trọng nhất, đó là tiêu chuẩn mà cô ta tự áp đặt để xác định giá trị của minh và đó cũng là thứ để mà cô ấy có được thứ mà cô ta muốn. Tuy nhiên, một người phụ nữ biết rằng giá trị của mình vượt xa khỏi những thứ gọi là “diện mạo bên ngoài”. Họ coi trọng sự thông minh, sự nhanh nhạy, sức mạnh tiềm ẩn, và những đóng góp của mình đối với xã hội.
3. Một cô gái tự coi người đàn ông hoàn toàn là chỗ dựa của mình. Tuy nhiên, một người phụ nữ lại hoàn toàn có quan điểm ngược lại, cô luôn luôn muốn độc lập về tài chính bằng chính khả năng của mình. Yêu nhau không có nghĩa là dựa dẫm vào nhau. Bởi đó không thực sự là tình yêu mà cô ấy muốn.
4. Một cô gái luôn muốn được chú ý. Một người phụ nữ luôn muốn được tôn trọng. Một cô gái muốn được yêu mến bởi nhiều người. Một người phụ nữ lại chỉ muốn được yêu mến bởi một người duy nhất mà thôi.
5. Một cô gái không biết cách tự chăm sóc bản thân mình. Cô vẫn chưa thấy được tầm quan trọng của sức khỏe đối với bản thân. Cô ấy có thể “sa đọa”, “thâu đêm suốt sáng” ngồi chơi game, đọc báo,... mà chẳng bận tâm ai. Tuy nhiên, một người phụ nữ thì lại khác. Họ ý thức rất rõ được giá trị của bản thân mình và không ngừng giữ gìn và rèn luyện thân thể. Bởi họ luôn xem sức khỏe là thứ đáng quý nhất trong cuộc sống.
6. Một cô gái coi nấu ăn, giặt giũ là một nhiệm vụ, và đôi khi họ thấy “mừng” vì không phải làm chúng mỗi ngày. Họ sống như một “công chúa”, “tiểu thư” thời hiện đại. Tuy nhiên, với người
Hạnh phúc đâu xa mà chỉ là những điều nhỏ nhoi quanh mình.
- Màu vàng khơi gợi và sản sinh niềm hạnh phúc
- Càng âu yếm con cái nhiều khi chúng còn nhỏ, chúng càng có khả năng hạnh phúc hơn khi trưởng thành.
- Những người đã kết hôn thường hạnh phúc hơn những người khác
- Sự kết hợp hoàn hảo giúp các cặp đôi hạnh phúc hơn, thể hiện ở việc phái nữ ngày càng thu hút.
- Có quan hệ vợ chồng thường xuyên cũng khiến bạn cảm thấy hạnh phúc
- Và nếu bạn nghĩ luôn duy trì việc này hơn những người bạn của mình có nghĩa là bạn sẽ tăng niềm hạnh phúc của mình hơn 14%
- Bạn sẽ hạnh phúc hơn nếu bạn mua những trải nhiệm thay vì những đồ vật hiện hữu.
- Hãy tặng quà cho người khác nhiều hơn cho bản thân mình
- Nếu bạn tập thể dục 20 phút trong ba ngày một tuần, bạn có thể hạnh phúc hơn 10 - 20% , điều đó đồng nghĩa với việc bạn có thể khỏe mạnh hơn và những người có sức khỏe tốt là những người hạnh phúc.
- Đất nước Bhutan đo sự thành công bằng tổng số hạnh phúc của toàn quốc gia.
- Theo điều tra, 84% dân số ở Mỹ cho rằng họ hạnh phúc.
- Hạnh phúc cũng được bắt nguồn từ việc bạn thử một điều gì đó mới mẻ hay viết những tấm thiệp cảm ơn
- Bạn có biết hạnh phúc gồm 50% yếu tố di truyền, 40% do cách cư xử, 10% còn lại là do điều kiện cuộc sống.
- Hạnh phúc có thể “lây lan”.
st.
Hạnh phúc đâu xa mà chỉ là những điều nhỏ nhoi quanh mình.
- Màu vàng khơi gợi và sản sinh niềm hạnh phúc
- Càng âu yếm con cái nhiều khi chúng còn nhỏ, chúng càng có khả năng hạnh phúc hơn khi trưởng thành.
- Những người đã kết hôn thường hạnh phúc hơn những người khác
- Sự kết hợp hoàn hảo giúp các cặp đôi hạnh phúc hơn, thể hiện ở việc phái nữ ngày càng thu hút.
- Có quan hệ vợ chồng thường xuyên cũng khiến bạn cảm thấy hạnh phúc
- Và nếu bạn nghĩ luôn duy trì việc này hơn những người bạn của mình có nghĩa là bạn sẽ tăng niềm hạnh phúc của mình hơn 14%
- Bạn sẽ hạnh phúc hơn nếu bạn mua những trải nhiệm thay vì những đồ vật hiện hữu.
- Hãy tặng quà cho người khác nhiều hơn cho bản thân mình
- Nếu bạn tập thể dục 20 phút trong ba ngày một tuần, bạn có thể hạnh phúc hơn 10 - 20% , điều đó đồng nghĩa với việc bạn có thể khỏe mạnh hơn và những người có sức khỏe tốt là những người hạnh phúc.
- Đất nước Bhutan đo sự thành công bằng tổng số hạnh phúc của toàn quốc gia.
- Theo điều tra, 84% dân số ở Mỹ cho rằng họ hạnh phúc.
- Hạnh phúc cũng được bắt nguồn từ việc bạn thử một điều gì đó mới mẻ hay viết những tấm thiệp cảm ơn
- Bạn có biết hạnh phúc gồm 50% yếu tố di truyền, 40% do cách cư xử, 10% còn lại là do điều kiện cuộc sống.
- Hạnh phúc có thể “lây lan”.
st.
Hạnh phúc đâu xa mà chỉ là những điều nhỏ nhoi quanh mình.
- Màu vàng khơi gợi và sản sinh niềm hạnh phúc
- Càng âu yếm con cái nhiều khi chúng còn nhỏ, chúng càng có khả năng hạnh phúc hơn khi trưởng thành.
- Những người đã kết hôn thường hạnh phúc hơn những người khác
- Sự kết hợp hoàn hảo giúp các cặp đôi hạnh phúc hơn, thể hiện ở việc phái nữ ngày càng thu hút.
- Có quan hệ vợ chồng thường xuyên cũng khiến bạn cảm thấy hạnh phúc
- Và nếu bạn nghĩ luôn duy trì việc này hơn những người bạn của mình có nghĩa là bạn sẽ tăng niềm hạnh phúc của mình hơn 14%
- Bạn sẽ hạnh phúc hơn nếu bạn mua những trải nhiệm thay vì những đồ vật hiện hữu.
- Hãy tặng quà cho người khác nhiều hơn cho bản thân mình
- Nếu bạn tập thể dục 20 phút trong ba ngày một tuần, bạn có thể hạnh phúc hơn 10 - 20% , điều đó đồng nghĩa với việc bạn có thể khỏe mạnh hơn và những người có sức khỏe tốt là những người hạnh phúc.
- Đất nước Bhutan đo sự thành công bằng tổng số hạnh phúc của toàn quốc gia.
- Theo điều tra, 84% dân số ở Mỹ cho rằng họ hạnh phúc.
- Hạnh phúc cũng được bắt nguồn từ việc bạn thử một điều gì đó mới mẻ hay viết những tấm thiệp cảm ơn
- Bạn có biết hạnh phúc gồm 50% yếu tố di truyền, 40% do cách cư xử, 10% còn lại là do điều kiện cuộc sống.
- Hạnh phúc có thể “lây lan”.
st.
Hạnh phúc đâu xa mà chỉ là những điều nhỏ nhoi quanh mình.
- Màu vàng khơi gợi và sản sinh niềm hạnh phúc
- Càng âu yếm con cái nhiều khi chúng còn nhỏ, chúng càng có khả năng hạnh phúc hơn khi trưởng thành.
- Những người đã kết hôn thường hạnh phúc hơn những người khác
- Sự kết hợp hoàn hảo giúp các cặp đôi hạnh phúc hơn, thể hiện ở việc phái nữ ngày càng thu hút.
- Có quan hệ vợ chồng thường xuyên cũng khiến bạn cảm thấy hạnh phúc
- Và nếu bạn nghĩ luôn duy trì việc này hơn những người bạn của mình có nghĩa là bạn sẽ tăng niềm hạnh phúc của mình hơn 14%
- Bạn sẽ hạnh phúc hơn nếu bạn mua những trải nhiệm thay vì những đồ vật hiện hữu.
- Hãy tặng quà cho người khác nhiều hơn cho bản thân mình
- Nếu bạn tập thể dục 20 phút trong ba ngày một tuần, bạn có thể hạnh phúc hơn 10 - 20% , điều đó đồng nghĩa với việc bạn có thể khỏe mạnh hơn và những người có sức khỏe tốt là những người hạnh phúc.
- Đất nước Bhutan đo sự thành công bằng tổng số hạnh phúc của toàn quốc gia.
- Theo điều tra, 84% dân số ở Mỹ cho rằng họ hạnh phúc.
- Hạnh phúc cũng được bắt nguồn từ việc bạn thử một điều gì đó mới mẻ hay viết những tấm thiệp cảm ơn
- Bạn có biết hạnh phúc gồm 50% yếu tố di truyền, 40% do cách cư xử, 10% còn lại là do điều kiện cuộc sống.
- Hạnh phúc có thể “lây lan”.
st.
Hạnh phúc đâu xa mà chỉ là những điều nhỏ nhoi quanh mình.
- Màu vàng khơi gợi và sản sinh niềm hạnh phúc
- Càng âu yếm con cái nhiều khi chúng còn nhỏ, chúng càng có khả năng hạnh phúc hơn khi trưởng thành.
- Những người đã kết hôn thường hạnh phúc hơn những người khác
- Sự kết hợp hoàn hảo giúp các cặp đôi hạnh phúc hơn, thể hiện ở việc phái nữ ngày càng thu hút.
- Có quan hệ vợ chồng thường xuyên cũng khiến bạn cảm thấy hạnh phúc
- Và nếu bạn nghĩ luôn duy trì việc này hơn những người bạn của mình có nghĩa là bạn sẽ tăng niềm hạnh phúc của mình hơn 14%
- Bạn sẽ hạnh phúc hơn nếu bạn mua những trải nhiệm thay vì những đồ vật hiện hữu.
- Hãy tặng quà cho người khác nhiều hơn cho bản thân mình
- Nếu bạn tập thể dục 20 phút trong ba ngày một tuần, bạn có thể hạnh phúc hơn 10 - 20% , điều đó đồng nghĩa với việc bạn có thể khỏe mạnh hơn và những người có sức khỏe tốt là những người hạnh phúc.
- Đất nước Bhutan đo sự thành công bằng tổng số hạnh phúc của toàn quốc gia.
- Theo điều tra, 84% dân số ở Mỹ cho rằng họ hạnh phúc.
- Hạnh phúc cũng được bắt nguồn từ việc bạn thử một điều gì đó mới mẻ hay viết những tấm thiệp cảm ơn
- Bạn có biết hạnh phúc gồm 50% yếu tố di truyền, 40% do cách cư xử, 10% còn lại là do điều kiện cuộc sống.
- Hạnh phúc có thể “lây lan”.
st.
Hạnh phúc đâu xa mà chỉ là những điều nhỏ nhoi quanh mình.
- Màu vàng khơi gợi và sản sinh niềm hạnh phúc
- Càng âu yếm con cái nhiều khi chúng còn nhỏ, chúng càng có khả năng hạnh phúc hơn khi trưởng thành.
- Những người đã kết hôn thường hạnh phúc hơn những người khác
- Sự kết hợp hoàn hảo giúp các cặp đôi hạnh phúc hơn, thể hiện ở việc phái nữ ngày càng thu hút.
- Có quan hệ vợ chồng thường xuyên cũng khiến bạn cảm thấy hạnh phúc
- Và nếu bạn nghĩ luôn duy trì việc này hơn những người bạn của mình có nghĩa là bạn sẽ tăng niềm hạnh phúc của mình hơn 14%
- Bạn sẽ hạnh phúc hơn nếu bạn mua những trải nhiệm thay vì những đồ vật hiện hữu.
- Hãy tặng quà cho người khác nhiều hơn cho bản thân mình
- Nếu bạn tập thể dục 20 phút trong ba ngày một tuần, bạn có thể hạnh phúc hơn 10 - 20% , điều đó đồng nghĩa với việc bạn có thể khỏe mạnh hơn và những người có sức khỏe tốt là những người hạnh phúc.
- Đất nước Bhutan đo sự thành công bằng tổng số hạnh phúc của toàn quốc gia.
- Theo điều tra, 84% dân số ở Mỹ cho rằng họ hạnh phúc.
- Hạnh phúc cũng được bắt nguồn từ việc bạn thử một điều gì đó mới mẻ hay viết những tấm thiệp cảm ơn
- Bạn có biết hạnh phúc gồm 50% yếu tố di truyền, 40% do cách cư xử, 10% còn lại là do điều kiện cuộc sống.
- Hạnh phúc có thể “lây lan”.
st.
Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014
Hạnh phúc đâu xa mà chỉ là những điều nhỏ nhoi quanh mình.
- Màu vàng khơi gợi và sản sinh niềm hạnh phúc
- Càng âu yếm con cái nhiều khi chúng còn nhỏ, chúng càng có khả năng hạnh phúc hơn khi trưởng thành.
- Những người đã kết hôn thường hạnh phúc hơn những người khác
- Sự kết hợp hoàn hảo giúp các cặp đôi hạnh phúc hơn, thể hiện ở việc phái nữ ngày càng thu hút.
- Có quan hệ vợ chồng thường xuyên cũng khiến bạn cảm thấy hạnh phúc
- Và nếu bạn nghĩ luôn duy trì việc này hơn những người bạn của mình có nghĩa là bạn sẽ tăng niềm hạnh phúc của mình hơn 14%
- Bạn sẽ hạnh phúc hơn nếu bạn mua những trải nhiệm thay vì những đồ vật hiện hữu.
- Hãy tặng quà cho người khác nhiều hơn cho bản thân mình
- Nếu bạn tập thể dục 20 phút trong ba ngày một tuần, bạn có thể hạnh phúc hơn 10 - 20% - điều đó đồng nghĩa với việc bạn có thể khỏe mạnh hơn và những người có sức khỏe tốt là những người hạnh phúc.
- Đất nước Bhutan đo sự thành công bằng tổng số hạnh phúc của toàn quốc gia.
- Theo điều tra, 84% dân số ở Mỹ cho rằng họ hạnh phúc.
- Hạnh phúc cũng được bắt nguồn từ việc bạn thử một điều gì đó mới mẻ hay viết những tấm thiệp cảm ơn
- Bạn có biết hạnh phúc gồm 50% yếu tố di truyền, 40% do cách cư xử, 10% còn lại là do điều kiện cuộc sống.
- Hạnh phúc có thể “lây lan”.
st.
Bạn đã uống trà đúng cách chưa?
Uống trà xanh tốt cho sức khỏe và giảm cân nhưng nếu sử sụng không đúng cách, về lâu dài có thể nguy hại đến tính mạng của bạn.
1) Uống trà trước bữa ăn sẽ làm giảm tính ngon miệng và làm cho thức ăn trở nên vô vị. Ngoài ra, nó còn làm sự đồng hóa protein của cơ quan tiêu hóa. Tốt nhất nên uống trà sau khi ăn 30 phút.
2) Uống trà khi đói sẽ gây nên những phản ứng bất lợi cho dạ dày, lá lách và xuất hiện hiện tượng cồn cào, khó chịu.
3) Uống trà lạnh sẽ gây tích tụ đờm rãi trong miệng.
4) Uống trà quá đặc gây nên hiện tượng đau đầu và mất ngủ, dùng lâu dài sẽ không tốt cho sức khỏe.
5) Uống trà quá nóng (trên 62 độ C) sẽ làm bỏng môi, lưỡi, miệng, dạ dày và nếu dùng lâu dài sẽ dẫn đến mất cảm giác mùi vị, phong bế các chức năng vốn có, làm tê liệt mô dạ dày và dẫn đến mắc chứng u xơ.
6) Pha ngâm trà quá lâu làm tăng số lượng vi khuẩn và nấm, giảm hàm lượng dinh dưỡng, dễ sinh bệnh.
7) Uống thuốc bằng nước trà sẽ làm giảm tác dụng của thuốc khiến thuốc trở nên hết tác dụng.
8) Uống trà ngay sau bữa ăn sẽ làm giảm các chức năng tiêu hóa cũng như các bộ phận có liên quan đến tiêu hóa.
9) Uống trà của ngày hôm trước không chỉ giảm hương vị mà các dưỡng chất cũng bị cạn kiệt, môi trường tốt để cho khuẩn sinh sôi nảy nở.
10) Pha trà quá nhiều lần thì các chất độc sẽ tiết ra, vì vậy bạn không nên pha trà quá 3 lần.
Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014
Chàng của bạn có là người hoàn hảo?
Chàng trai đó có thể không đẹp trai nhất, không khéo ăn nói nhất, không giỏi giang và tài năng nhất, nhưng chắc chắn, họ sẽ khiến bạn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.
1. Họ trân trọng nhiều hơn ngoại hình của bạn
Những lời khen của họ mỗi ngày có khác nhau? "Đôi mắt của em thật đẹp", "Khóe miệng em thật duyên dáng", "Nụ cười của em thật rạng rỡ"…vv… Đó không phải là phạm trù của sự sáng tạo trong những lời khen, điều đó thể hiện anh chàng của bạn chú ý nhiều hơn đến ngoại hình. Một người đàn ông đích thực sẽ không dành quá nhiều thời gian để khen bạn đẹp như thế nào. Họ biết, người phụ nữ hiện đại sẽ không thỏa mãn nếu chỉ đẹp. Người đàn ông đích thực sẽ dành tặng họ những lời khen về tính cách, về sự tốt bụng, sự thông minh,.. Về tất cả những đặc tính bản chất của con người bạn, khiến bạn cảm thấy những thứ mình có thể làm được thật tuyệt, chứ không phải là làm bạn thấy may mắn vì đã có được gene tốt.
2. Họ không e ngại sự cầu tiến của bạn
Một người đàn ông có cho mình những mục tiêu trong cuộc sống cũng sẽ muốn người phụ nữ của mình như vậy. Họ sẽ không bao giờ cảm thấy e ngại vì sự cầu tiến, tham vọng trong người phụ nữ của mình. Họ muốn mối quan hệ của mình ngang bằng còn hơn là một tình yêu kiểu gia trưởng, độc tài. Và vì điều này, thế nên hãy nghĩ thật kỹ nếu bạn đang yêu một anh chàng cố gắng đẩy xa bạn khỏi ước mơ bạn đang theo đuổi.
3. Họ có nhiều niềm vui thú trong cuộc sống
Người đàn ông đích thực cần phải có cho mình một cuộc sống riêng với những vui thú, thói quen, bạn bè, niềm cảm hứng. Nếu một người đàn ông xây dựng cuộc sống của mình xung quanh bạn, tất cả mọi thứ đều về bạn, là bạn thích thế, bạn muốn vậy, ban đầu bạn sẽ thấy vui, nhưng liệu về sau bạn có muốn mình yêu một chàng trai không có gì trong cuộc sống ngoài bạn? Một mối quan hệ nên là một phần lớn trong cuộc sống chứ không phải là chiếm trọn nó.
4. Họ sẽ cho bạn câu trả lời
Họ sẽ không lảng tránh mà thẳng thắn đối mặt với bạn, cho bạn một câu trả lời thích đáng với nhiều nhất sự tôn trọng. Đối mặt trước những lời phê phán, những xung đột, những trường hợp khó xử, người đàn ông đích thực sẽ không tìm cách thoái thác hay biện hộ cho mình một lý do để chạy trốn. Họ sẽ đứng lại và nói chuyện cùng bạn đến khi nào cả hai người tìm ra cách giải quyết.
5. Họ không vòng vo
Không bao giờ
Thứ Ba, 24 tháng 6, 2014
CÂU CHUYỆN CON VOI:
Một người đàn ông đi qua chỗ đàn voi đang đứng. Bất chợt ông dừng lại, ngạc nhiên khi thấy những con voi to lớn này chỉ bị cầm giữ bởi một sợi dây thừng rất nhỏ buộc phía chân trước. Không hề có xích sắt, cũng chẳng có chuồng giam.
Có thể thấy rõ, hiển nhiên, lũ voi có đủ khả năng để dứt đứt dây, chạy đi bất cứ lúc nào. Nhưng không hiểu vì sao, lũ voi vẫn chưa làm vậy.
Người đàn ông trông thấy người quản tượng đứng gần đó. Ông hỏi anh ta tại sao lũ voi cứ đứng yên vậy mà không hề có vẻ muốn tháo chạy. “Ồ”, người quản tượng đáp, “khi chúng còn nhỏ, chúng bé hơn thế này rất nhiều, chúng tôi vẫn dùng loại dây thừng cỡ đó để buộc chúng lại. Ở độ tuổi đó, dây như vậy là đủ giữ chúng rồi. Nhưng khi đã lớn hơn, chúng vẫn tin mình không thể dứt nổi những sợi dây thừng này. Chúng cho rằng, sợi dây thừng ngày xưa vẫn có thể giữ chúng được, thế là chẳng bao giờ chúng có ý nghĩ dứt bỏ dây và chạy đi”.
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc. Những con thú đó hoàn toàn có khả năng chạy thoát khỏi sợi dây ràng buộc chúng, nhưng chỉ vì không tin mình có thể, nên chúng vẫn cứ chấp nhận một thực tiễn như đang có.
Cũng giống như những con voi đó, có biết bao người trong chúng ta, đã đi qua cuộc đời với ý nghĩ, chúng ta không thể làm được gì đó, đơn giản chỉ vì, ta đã từng thất bại một lần?
Thất bại chỉ là một phần trong quá trình học hỏi. Đừng bao giờ đầu hàng trước những khó khăn của cuộc sống bạn nhé.
Vết sẹo.
Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè ở Florida, một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ hãy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!
Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn!
Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ-nơi người mẹ đang hoảng hốt đứng chờ.
Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.
khong-chiu-buong-tayLúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ nên đã vội vã lấy 1 chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.
Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp – bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.
Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!
- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! – cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu – khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương để giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:
- Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.
Vết sẹo.
Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè ở Florida, một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ hãy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!
Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn!
Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ-nơi người mẹ đang hoảng hốt đứng chờ.
Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.
khong-chiu-buong-tayLúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ nên đã vội vã lấy 1 chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.
Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp – bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.
Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!
- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! – cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu – khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương để giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:
- Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.
Vết sẹo.
Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè ở Florida, một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ hãy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!
Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn!
Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ-nơi người mẹ đang hoảng hốt đứng chờ.
Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.
khong-chiu-buong-tayLúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ nên đã vội vã lấy 1 chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.
Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp – bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.
Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!
- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! – cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu – khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương để giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:
- Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.
Vết sẹo.
Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè ở Florida, một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ hãy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!
Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn!
Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ-nơi người mẹ đang hoảng hốt đứng chờ.
Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.
khong-chiu-buong-tayLúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ nên đã vội vã lấy 1 chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.
Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp – bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.
Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!
- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! – cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu – khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương để giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:
- Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.
Vết sẹo.
Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè ở Florida, một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ hãy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!
Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn!
Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ-nơi người mẹ đang hoảng hốt đứng chờ.
Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.
khong-chiu-buong-tayLúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ nên đã vội vã lấy 1 chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.
Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp – bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.
Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!
- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! – cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu – khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương để giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:
- Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.
Vết sẹo.
Vài năm về trước, vào một ngày mùa hè ở Florida, một cậu bé quyết định đi bơi ở con sông gần nhà. Trời thì nóng mà nước sông thì mát, cậu mừng rỡ hãy ào xuống, bơi ra giữa sông mà không để ý rằng một con cá sấu đang bơi lại phía sau!
Cùng lúc đó, mẹ cậu bé đang ở trong nhà và khi nhìn ra cửa sổ, bà hoảng hốt khi thấy con cá sấu tiến ngày càng gần cậu con trai hơn!
Hoảng sợ tột độ, bà mẹ lao ra, nhanh gấp nhiều lần cậu bé khi cậu chạy đi bơi, vừa chạy, vừa hét gọi con trai. Nghe tiếng mẹ gọi, cậu phát hiện ra con cá sấu và bơi ngược trở lại về phía bờ-nơi người mẹ đang hoảng hốt đứng chờ.
Nhưng quá muộn, đúng khi cậu bơi tới bờ thì cũng là lúc con cá sấu đớp được chân cậu! Từ trên bờ, người mẹ chậm một giây, chộp lấy cánh tay cậu. Và bắt đầu một trận kéo co không cân sức. Con cá sấu khoẻ hơn người mẹ rất nhiều, nhưng người mẹ còn quá nhiều tình thương và không thể buông tay.
khong-chiu-buong-tayLúc đó, một bác nông dân đi qua, nghe tiếng kêu cứu vội vã của người mẹ nên đã vội vã lấy 1 chiếc gậy to ra cùng chiến đấu với con cá sấu! Con cá sấu đành thả chân cậu bé ra.
Sau hàng tuần, hàng tuần trong bệnh viện, cậu bé đã được cứu sống. Nhưng chân cậu có một vết sẹo rất to, trông rất khủng khiếp – bằng chứng của lần bị cá sấu tấn công.
Một phóng viên tới gặp cậu bé khi cậu đã hoàn toàn bình phục. Phóng viên này hỏi cậu bé có thể cho xem vết sẹo được không. Cậu bé kéo ống quần lên, để lộ vết sẹo cho phóng viên chụp ảnh. Và phóng viên nọ đã nói rằng vết sẹo này cậu bé sẽ không thể nào quên!
- Không đâu, hãy nhìn tay cháu đã! – cậu bé nói rồi kéo tay áo lên. Trên tay áo của cậu là một vết sẹo to, thậm chí còn sâu hơn cùng với những vết cào xước rất đậm và kéo dài do móng tay của mẹ cậu – khi người mẹ dồn tất cả sức lực và yêu thương để giữ lại đứa con trai yêu quý. Cậu bé nói với phóng viên:
- Chính vết sẹo này cháu mới không bao giờ quên được! Và cháu tự hào về nó, tự hào vì mẹ cháu đã không chịu buông tay.
Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014
Khi chàng thích hành động hơn là nói suông!
3 tiếng “Anh yêu em” cũng có khi chỉ là lời chót lưỡi đầu môi nhưng khi bạn nhận được những hành động này của chàng, nó chứng tỏ chàng phải có sự rung động sâu sắc với bạn.
1. Nụ hôn dài và đầy đam mê
Còn gì tuyệt hơn một nụ hôn sâu và kéo dài tưởng như bất tận? Khi chàng liên tục dành tặng bạn điều này, bạn có thể cảm nhận được sự đam mê thực sự qua nụ hôn của anh ấy và dường như đam mê đó cứ tăng dần theo cấp số nhân.
Một nụ hôn dài và đầy đam mê rõ ràng không chỉ thể hiện hạnh phúc của chàng khi được ở bên bạn mà nó còn có ý nghĩa như việc trao gửi tình yêu không lời.
2. Xích lại gần khoảng cách với bạn
Thật đáng sợ khi một người bạn không quan tâm cứ muốn gần gũi với mình. Trái ngược hoàn toàn với điều đó, nếu người luôn thích xích lại gần bạn lại là đối tượng mà bạn yêu thích thì cả bạn, cả người ấy đều cảm nhận được hạnh phúc ngập tràn trái tim mình.
Đó là lý do vì sao dẫu không nói lời yêu nhưng hành động xích lại gần bạn đủ để chứng tỏ tình yêu lớn lao mà anh ấy dành cho bạn.
3. Mỉm cười và nhìn sâu vào mắt bạn sau khi hôn
Hành động này không dừng lại ở việc thể hiện sự quan tâm, niềm vui của chàng sau khi hôn bạn mà nó còn cho thấy anh ta muốn cảm nhận được những xúc cảm sâu kín trong bạn. Mỉm cưởi và nhìn sâu vào mắt người yêu sau mỗi nụ hôn, đó chắc chắn không thể là hành động của một người hôn vì nghĩa vụ hay một nụ hôn giả tạo.
4. Chăm chú lắng nghe mọi điều bạn nói
Phái mạnh có thể không nói nhiều về mình, không thích thổ lộ cảm xúc của mình nhưng một trong những hành động anh ấy thường xuyên thực hiện đó là chăm chú lắng nghe mọi thứ bạn nói, kể cả những việc mà chàng không mấy quan tâm. Chừng ấy cũng đủ nói lên tình yêu, sự quan tâm của chàng dành cho bạn mà không cần một lời nói yêu nào.
5. Siết chặt tay bạn
Một cử chỉ nhỏ nhưng nó được đánh giá là ý nghĩa hơn cả câu nói “Anh yêu em” đó là chàng luôn nắm tay bạn và đôi khi siết chặt bàn tay mỗi lần hai người đang ở cạnh nhau, giữa chốn đông người, khi đi ngoài đường…
Đàn ông coi đây là cách bày tỏ tình yêu đơn giản, âm thầm và hiệu quả. Họ cũng thích hành động hơn là những lời có cánh ngọt ngào và khó bày tỏ.
6. Gọi điện hoặc nhắn tin không lý do
Hành động này thường diễn ra ở giai đoạn tán tỉnh hoặc mới yêu. Nó là dấu
Sự khác biệt giữa " duyên trời định" và "sự chọn lựa"
Khi ta gặp được đúng người ta yêu Khi ta ở đúng vào một nơi nào đó vào đúng một thời điểm nào đó. Đó là duyên may.
Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến, Đó không phải là một sự lựa chọn.
Đó là duyên may.
Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây) thì chắc chắn không phải là một sự lựa chọn rồi.
Đó là duyên may.
Vấn đề là những gì xảy ra tiếp sau đó. Khi nào thì bạn vượt qua tình trạng bồng bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm mức mới ?
Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật sự muốn tiến tới một mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỷ niệm.
Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người ấy. Đó không còn là duyên may nữa.
Đó là sự lựa chọn.
Cho dù bạn biết rất rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên dáng hơn, thong minh hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn quyết lòng yêu người đó không đổi thay.
Đó là sự lựa chọn.
Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may. Nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự chọn lựa của trái tim.
Sự chọn lựa của chính chúng ta.
Nói về bạn đời, có một câu trong bộ phim khá hay : “Định mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh thành sự thật”