Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Truyện dài "Phi công trẻ lái máy bay bà già!"

Buổi chiều hết giờ làm việc, nàng lững thững đi về với một tâm trạng nặng nề. Đầu óc miên man nghĩ về công việc, về gia đình. Cái việc cỏn con ở cơ quan mà sếp lại nặng lời làm như sai phạm ghê gớm lắm, ông chồng đi công tác không biết bao giờ về, cái vẻ mặt lúc thì nịnh đầm, khi thì quát nạt làm nàng bất giác khó chịu. Một đống công việc nào là đón con, nấu nướng, bắt chúng nó học, cái nhà vệ sinh bị tắc, nhà hàng xóm xây nhà bụi đầy vào mâm cơm,....tất cả mọi thứ như chỉ tìm vào nàng mà gào thét.
Sự suy nghĩ của nàng như tập trung vào rất nhiều việc sắp tới lại vừa như không suy nghĩ gì, vừa bộn bề vừa trống rỗng.
Nàng chợt bừng tỉnh khi chiếc điện thoại rung lên khe khẽ. Sao chồng nàng không gọi điện lại bày đặt cái trò nhắn tin như trẻ con thế này. Dừng xe bên lề đường, vớ lấy cái túi, móc điện thoại ra kiểm tra: "Chào chị N, em tên là H, em muốn làm quen với chị,.....".
Ánh sáng buổi chiều khiến nàng không đọc rõ hết tin nhắn của thằng dở hơi nào vô tình nhắn vào máy chị.
Đón con về, vừa kịp dựng cái xe, nàng đã lăn xả vào bếp như mọi khi - vừa như tranh thủ thời gian nhưng lại vừa như lấp chỗ trống trong đầu. Cái cảm giác trống trải, mơ hồ theo đuổi nàng một cách rất đáng sợ: nàng không ý thức được thời gian, không biết mình phải làm gì nghĩ gì mà chỉ như một cái máy. Hồi xưa, đã lâu lắm rồi, khi mới lớn nàng cũng đã gặp cái cảm giác này rồi, nhưng nó nhạt nhoà và dịu dàng hơn, đằng này bây giờ nó hư thực, chìm đắm, rồi như có thứ gì đó trỗi dạy trong người nàng. Nàng chợt cười khi nghĩ về câu nói của nhà thơ nào đó rằng:"...che lấp sự trống rỗng này bằng sự trống rỗng khác,...".
Cái cảm giác này mới có, ngay cả khi có chồng bên cạnh, ngay cả khi vui nhất, và ngay cả khi tập trung nhất trong công việc.
Chiếc máy điện thoại lại tin tít,....
Lại cái thông điệp: "Em tên là H, muốn làm quen với chị....". Nàng bực mình, lấy đt gọi lại:
- Anh là ai, sao lại biết số đt của tôi.
- Em là một người bình thường như mọi người thôi, em muốn làm quen với chị.
- Tôi không có thời gian!
- Em biết thông tin về chị trên mục tìm việc ở mạng.
Thế có chết không, nàng chợt nhớ ra, mấy hôm trước trên một mục rao vặt tìm việc, nàng đã đăng thông tin về mình mong tìm được một công việc tốt hơn.
Nàng cúp máy, cái giọng trầm ấm qua đt hình như có để lại một chút

Tôi thích, bạn thích, cười vang, thế là đủ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét