Nó đặt bó hoa cúc trắng xuống mộ và khẽ thì thầm: "Phi à, Như về rồi "...Không ai trả lời, chỉ có tiếng gió thổi nhè nhẹ đến se lòng. Nghĩa trang chiều không một bóng người, nó đứng trước mộ Phi mà kỷ niệm từ đâu chợt ùa về, tưởng chừng như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
6 năm trước
Thế giới của nó - đứa con gái đang học lớp 12 hồn nhiên với biết bao nhiêu hoài bão và ước mơ đã hoàn toàn thay đổi sau lần tai nạn xe trong chuyến đi dã ngoại với lớp. Bác sĩ nói giác mạc mắt của nó bị tổn thương rất nặng, trừ khi tìm được giác mạc mới thay thế nếu không nó sẽ bị mù suốt đời. Vậy là tạm thời nó phải nghỉ học, ước mơ từ nhỏ sẽ trở thành bác sĩ xem như khép lại. Nó thất vọng lắm, chán chường khi nghĩ đến cái tương lai đầy tăm tối của mình.
Chiều nay nó lại ra đứng ngoài ban công chỉ để nghe âm thanh ồn ào của đám học sinh tan học về, mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Nó thèm biết bao cái cảm giác được đến trường, được tung tăng cùng bạn bè. Đang suy nghĩ miên man thì giọng con trai từ ban công nhà kế bên vang lên :
_Chào bạn
_Ơ, ai đó?
_ Mình tên Phi, nhà mình vừa chuyển tớiđây…còn bạn tên gì?
Nó chẳng nói gì, Phi hỏi tiếp:
_ủa, sao bạn im lặng thế?
_Tại không thích nói
Phi không giận vì câu trả lời cộc lốc của nó, làm vẻ phớt lờ:
_Chiều mát bạn dẫn mình đi lòng vòngchơi cho biết nhé
_Kêu một người mù dẫn đi chơi, bạn có bình thường không vậy? :((
Dứt lời nó lần mò đi trở vào trong.Còn hắn cứ đứng yên với vẻ mặt sững sờ pha lẫn hối hận vì sự vô tâm của mình.
Sau cái hôm đụng độ với tên hàng xóm,nó rất ít khi ra ngoài ban công, nó sợ gặp phải hắn ta lần nữa. Từ ngày đôi mắt không còn nhìn thấy, nỗi mặc cảm trong lòng nó cứ đè nặng, nó rất ngại tiếp xúc với mọi người, bạn bè đến thăm nó cũng tìm cách tránh mặt... Qua những gì mẹ nó kể thì gia đình hắn ngoài Hà Nội mới chuyển vào Sài Gòn vì công việc làm ăn và hắn cũng bằng tuổi nó. Giọng con trai quen thuộc lại làm cắt đứt dòng suy nghĩ của nó:
_Chào Như
_Sao.... sao bạn vô được nhàtui....sao biết tên tui?
Hắn không trả lời, chỉ nói :
_Cho Phi xin lỗi chuyện hôm đó nhé..Phi không cố ý đâu
_Tui quên rồi, bạn về đi
_Không, Phi đã xin phép mẹ Như đưa Như đi chơi
_Nhưng tui không thích đi đâu hết, bạn phiền quá đi
Mặc cho nó vùng vẫy, hắn cứ nắm tay kéo nó đi. Tay hắn nắm chặt đến nỗi cứ như sợ nó
Thứ Tư, 28 tháng 5, 2014
Vì sao mang tên anh!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét